3
【Nhiệm vụ một: Ép buộc Bùi Mặc trở thành mặt sủng. Đã hoàn thành!】
Âm thanh máy móc, lạnh lẽo vang lên trong đầu khiến ta bừng tỉnh.
Xem ra hệ thống vẫn đang đình công.
Ta mở mắt, vừa định ngồi dậy thì cảm thấy toàn thân ê ẩm.
Ngẩng đầu liền chạm ngay vào đôi mắt đào hoa đang cong lên của Bùi Mặc.
Hắn đang nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho ta, vừa đủ mạnh, vừa đủ dịu dàng.
Ta không kìm được, lập tức hỏi: “Nhiệm vụ đầu tiên của anh cũng xong rồi đúng không?”
Bùi Mặc ngẩn ra một thoáng, lực tay bỗng mạnh hơn một chút.
“Ừ, xong rồi.”
Mấy tiểu nha hoàn tiến vào, chuẩn bị hầu hạ ta rời giường.
Bùi Mặc đón lấy chậu nước và khăn, nhẹ nhàng lau rửa cho ta.
Thậm chí còn quỳ một gối xuống đất, định giúp ta mang giày tất.
Mấy nha hoàn đồng loạt chúc mừng: “Chúc mừng công chúa được toại nguyện.”
Xem ra chuyện ta trói Bùi Mặc về đã lan truyền khắp nơi.
Có điều trong nguyên tác, Bùi Mặc phát hiện ở cạnh công chúa có thể tiếp cận được nhiều thông tin hơn, nên nhẫn nhục ở lại làm mặt sủng.
Nhưng công chúa lại không ưa tính khí cứng đầu của hắn, thường xuyên đánh chửi, trừng phạt hắn đủ kiểu.
Đó cũng là lý do khiến nữ chính về sau thương xót hắn.
Ta cúi đầu, khẽ nhắc Bùi Mặc: “Nhiệm vụ thứ hai bảo ta phải trừng phạt anh. Anh đừng đối xử với ta tốt quá, nếu không sẽ khó dẫn dắt được cốt truyện.”
Bùi Mặc ngoan ngoãn gật đầu nhưng tay vẫn không ngừng động tác.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy chân ta, giúp ta mang hài phượng.
Rồi dùng bàn tay rộng lớn vuốt ve mắt cá chân ta, lặng lẽ trao cho ta một ánh mắt.
Ta hiểu ý hắn.
Lập tức nhấc chân đá hắn ngã xuống đất, miệng độc ác buông lời: “Bùi Mặc, đến cả việc xách giày cho bổn cung, ngươi cũng không xứng!”
Xung quanh, mấy nha hoàn vẫn giữ dáng vẻ thản nhiên như thường, chắc hẳn công chúa ban đầu còn kiêu ngạo hống hách hơn nhiều.
Bùi Mặc cũng nhép miệng, khẩu hình: “Chưa đủ.”
Ta nhìn thanh tiến độ nhiệm vụ mới chỉ nhúc nhích một đoạn, nghiến răng giẫm mạnh lên chân hắn.
Trong lòng ta thầm xin lỗi, tăng thêm lực mài xuống.
Không ngờ vải gấm hắn mặc trơn quá, khiến chân ta trượt tới tận gốc đùi hắn.
Bùi Mặc dường như đau đến cực điểm, khẽ rên một tiếng, trán lập tức toát mồ hôi li ti.
Thanh tiến độ bỗng nhảy vọt thêm một đoạn.
Ta vội vàng rút chân lại, cho lui hết người hầu.
“Xin lỗi… tôi có dùng lực mạnh quá không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/r-u-ng-c-d-ch-cung-nh&chuong=2]
Có đau lắm không? Có cần gọi thái y không?”
Bùi Mặc chỉ lắc đầu, sắc mặt âm trầm khó đoán.
“Không sao, tôi đi thay bộ y phục là được.”
Ta áy náy nhìn hắn rời đi.
Bùi Mặc thật đáng thương, bị ta ngược đãi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Thanh tiến độ vẫn chưa tới một nửa, nghĩa là hắn còn phải chịu khổ tiếp.
Nha hoàn đến nhắc nhở rằng hôm nay Hoàng đế mở yến thưởng hoa tại Ngự Hoa Viên, ta cần phải vào cung tham dự.
Chờ ta mặc xong triều phục rực rỡ, Bùi Mặc cũng thay y phục thị vệ.
Bộ võ phục màu đỏ sậm càng tôn lên dáng người cao lớn, hiên ngang của hắn.
Rõ ràng chỉ là y phục thông thường trong cung, mà hắn mặc lại toát ra khí chất uy nghi trời sinh.
Đây chính là khí trường của nam chính sao? Ta nhìn đến ngẩn ngơ.
Bùi Mặc ôm kiếm trong lòng, đưa tay búng nhẹ trán ta.
“Vậy phiền công chúa mang tôi theo vào cung một chuyến. Nhiệm vụ thứ hai của tôi là trùng phùng với nữ chính trong buổi yến.”
Ta chợt tỉnh ra.
Đúng rồi, Bùi Mặc là nhân vật định sẵn phải gặp lại nữ chính.
4
Trăng sáng như gương, trong Ngự Hoa Viên hoa nở rực rỡ đủ màu.
Phụ hoàng của ta ngồi ở ghế chủ vị, đang rướn cổ ra uống rượu trong tay một mỹ nhân.
Ông ta hồ đồ mê muội, hoang dâm vô độ, chỉ biết vui thú chốn cung đình.
Bảo sao trong truyện viết Bùi Mặc nổi dậy giương cờ tạo phản, dân chúng hưởng ứng như nước vỡ bờ.
Ta len lén quan sát khách khứa trong yến tiệc, vẫn chưa thấy cô gái nào mang hào quang nữ chính.
Đúng lúc ấy, một nam nhân trung niên ăn mặc sang trọng quỳ gối bái kiến Hoàng đế, nói trên đường đi buôn tới Tây Vực đã tìm được một báu vật, muốn dâng tặng lên bệ hạ.
Hắn vỗ tay một cái, mỹ nhân từ sau bình phong chậm rãi bước ra, yểu điệu tiến tới, dâng lên một chiếc chén ngọc dạ quang vạn thọ.
Nàng ta đẹp tựa người bước ra từ trong tranh, khí chất tỏa sáng còn rực rỡ hơn cả chiếc chén phát sáng kia.
Bùi Mặc khẽ lên tiếng sau lưng ta: “Đó chính là nữ chính Thẩm Tích Dao, con gái của đại thương gia.”
Thẩm Tích Dao như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía này.
Hoàng đế già lại nổi lòng háo sắc, hỏi nàng đã có ý trung nhân chưa.
Thẩm Tích Dao e lệ đỏ mặt, giọng nói uyển chuyển: “Dân nữ đã có người trong lòng.”
Nói xong, ánh mắt nàng vượt qua dòng người, nhìn về phía Bùi Mặc và dần dần đỏ hoe vành mắt.
Hoàng đế nhanh chóng bị đám vũ cơ lên sân khấu thu hút sự chú ý.
Trước khi Thẩm Tích Dao lui xuống, nàng vẫn ngoái đầu nhìn Bùi Mặc, ánh mắt ướt át như có móc câu, lưu luyến không rời.
Ta vừa nhấm nháp hạt dưa vừa uống rượu, xem đến mê say.
Đúng là màn gặp gỡ định mệnh trong tiểu thuyết, sét đánh giữa trời quang, một khi đã bén lửa thì không thể dập.
Bùi Mặc giật lấy chén rượu trong tay ta: “Uống ít thôi. Tôi đi gặp nữ chính để diễn đoạn kịch bản, lát quay lại.”
Ta vội giục hắn mau đi hoàn thành nhiệm vụ, đừng để mỹ nhân phải chờ lâu.
Yến tiệc đến nửa chừng, ta uống quá chén, mặt đỏ rực.
Bỏ mặc đám thị tòng, ta một mình đi dạo trong hoa viên giải rượu, thưởng hoa.
Vừa rẽ qua một hành lang uốn lượn, từ xa đã thấy Thẩm Tích Dao đang ôm chặt eo Bùi Mặc.
Trong vườn yên tĩnh, lờ mờ vang lên tiếng nức nở.
“Phó lang, thiếp cứ ngỡ chàng đã ch.ết rồi… Thiếp vốn định hiến thân cho tên cẩu Hoàng đế để tìm cơ hội báo thù cho chàng...”
Đúng là đang thì thầm tâm sự, ta không thể phá hỏng chuyện tốt của họ.
Ta lập tức quay lưng rời đi, ai ngờ lại đụng ngay một đoàn cung nữ và thị vệ.
Cung nữ dẫn đầu tên Tiểu Thúy ân cần nói: “Trời đêm sương lạnh, xin công chúa khoác thêm áo choàng.”
Muốn che chắn tầm mắt nàng ta thì đã muộn.
Tiểu Thúy kinh hô, chỉ tay về phía sau ta.
“Phó công tử và Thẩm cô nương đang ở sau giả sơn mây mưa cuồng nhiệt, quên cả trời đất!”
Bùi Mặc luống cuống đẩy Thẩm Tích Dao ra, cuống quýt giải thích: “Không phải như nàng nghĩ...”
Thẩm Tích Dao vừa thẹn vừa giận, ánh mắt như dao lườm thẳng vào ta.
Ta cũng nhỏ giọng phản bác yếu ớt: “Không đến mức đó mà… quần áo họ vẫn còn nguyên.”
Nhưng nô tỳ của nữ phụ độc ác cũng chẳng phải hạng dễ chọc.
Phụ thân của Thẩm Tích Dao, Thẩm Vạn Sơn là một kẻ giàu có sánh ngang quốc khố, không dễ truy cứu.
Còn Bùi Mặc chỉ là một con chó bên cạnh công chúa mà thôi.
Tiểu Thúy lập tức ra lệnh cho thị vệ khống chế Bùi Mặc, rồi nhét vào tay ta một chiếc roi da màu hồng phấn.
“Công chúa, nhất định phải trừng trị hắn thật nghiêm!”
Cái gì cơ? Nguyên chủ còn có sở thích này à?
Tiểu Thúy, thứ này mà ngươi cũng mang theo người sao?
“Công chúa, người ra tay đi ạ. Bình thường chẳng phải người thích đánh bọn sủng vật không nghe lời nhất sao?”
Dưới sự thúc giục của Tiểu Thúy, ta run run cầm lấy roi, từng bước tiến gần Bùi Mặc.
Hắn nhìn ta, khẽ mỉm cười trấn an: “Thần và Thẩm cô nương là thanh mai trúc mã nhiều năm không gặp, chuyện cũ ùa về, thất lễ mất rồi. Thần cam chịu chịu phạt.”
Bùi Mặc thật tốt. Hắn cố tình để ta trừng phạt, giúp ta hoàn thành nhiệm vụ.
Ta vụng về quất vài roi vào người hắn.
Quả nhiên thanh tiến độ nhiệm vụ nhảy vọt lên một đoạn lớn.
Thấy mặt hắn vì đau mà ửng đỏ, ta hoảng hốt ném roi xuống đất.
Công cụ làm nhiệm vụ của ta chỉ có một, lỡ tay đánh hỏng rồi sao làm tiếp?
Ta quăng lại một câu: “Về phủ Công chúa rồi sẽ trừng phạt ngươi nặng hơn!”
Rồi hùng hổ rời đi.
Thẩm Tích Dao trừng mắt nhìn theo bóng lưng ta, ánh mắt đầy căm hận như muốn thiêu đốt cả người.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận