Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

RƯỢU NGỌC DỊCH CUNG ĐÌNH

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-21 19:27:23
7
Trên xà nhà bỗng vang lên một tiếng động lạ.
Bùi Mặc lập tức rút kiếm, chắn trước mặt ta và Thẩm Tích Dao.
Một bóng đen từ trên không rơi xuống, bụi đất tung mù.
Là một nam tử trong y phục ám vệ.
Thẩm Tích Dao vội vã đè thanh kiếm trong tay Bùi Mặc xuống, lo lắng đỡ người nọ dậy: “Trường Khanh, huynh không sao chứ?"
“Sao lại theo tới đây, lời nãy giờ… huynh đều nghe hết rồi à?”
Thì ra đây chính là Cố Trường Khanh.
Ta nhớ trong nguyên tác, Thẩm Tích Dao cung cấp tài lực, còn Cố Trường Khanh thì góp sức binh lực, hai người cùng phò tá Bùi Mặc lật đổ hoàng triều đoạt vị.
Cố Trường Khanh luống cuống lùi lại một bước tránh tay nàng, chắp tay hành lễ hết sức cung kính.
Ánh mắt không dám nhìn thẳng Thẩm Tích Dao, nhưng vành tai đỏ ửng đã tố cáo hết tâm tư.
“Tại hạ đều nghe thấy cả. Tuy còn nhiều điều chưa rõ nhưng Thẩm cô nương yên tâm, bất luận cô muốn làm gì, ta đều sẽ đứng về phía cô.”
Nói rồi, y nhảy qua cửa sổ, lảo đảo bỏ chạy như bị ma đuổi.
Thẩm Tích Dao cười đến mức không thẳng nổi lưng, quay sang nói với ta rằng Cố Trường Khanh là nhân vật trong sách, là một nam phụ cổ hủ, nghiêm túc, bên ngoài lạnh nhạt bên trong si tình.
Từ khi nàng tái ngộ với Bùi Mặc, Cố Trường Khanh đã bắt đầu ghen lồng ghen lộn.
Nhưng y cho rằng Thẩm Tích Dao yêu Bùi Mặc đến ch.ết đi sống lại, thế nên cam tâm tình nguyện như trong truyện, chỉ làm một thanh đao trong tay nàng.
Y từng được cử tới phủ Công chúa để dò tin tức của Bùi Mặc.
Chắc hôm nay biết hai người có hẹn, liền lén bám theo.
Nào ngờ lại tình cờ nghe được lời tỏ tình “trời long đất lở” của Thẩm Tích Dao.
Bọn ta lại ríu rít tán dóc về Cố Trường Khanh thêm một lúc, lôi Bùi Mặc ra mắng mỏ cũng trở thành việc thuận miệng.
Sắc mặt Bùi Mặc mỗi lúc một tối, cuối cùng không nhịn được nữa, lên tiếng nhắc ta tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ.
Thẩm Tích Dao cười vô tư: “Nhiệm vụ gì chứ, cô cứ mạnh dạn mà làm.”
Ta nâng chén trà lên mà do dự mãi không hạ tay.
Áy náy nói: “Dao Dao, xin lỗi nhé, chịu khó nhịn một chút.”
Khó khăn lắm ta mới có một cô bạn thân tốt đến thế, giờ lại phải bắt nạt nàng.
Thẩm Tích Dao giơ bắp tay lên khoe cơ bắp: “Có đáng gì đâu, chị đây mỗi năm đều đi bơi mùa đông đó, chén trà cô sắp hất lên còn không bằng nước tiểu ve mùa hè."
“Hơn nữa nguyên tác viết công chúa sau khi bắt gian liền hắt cả chén trà sôi vào mặt nữ chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/r-u-ng-c-d-ch-cung-nh&chuong=4]

May mà đổi thành cô, tôi mới giữ được cái mặt đẹp này!”
Ta thổi đi thổi lại chén trà, xác nhận đã nguội hẳn.
Rồi nghiến răng hắt thẳng vào mặt Thẩm Tích Dao.
【Nhiệm vụ ba: Bắt gian Bùi Mặc và Thẩm Tích Dao, đồng thời bắt nạt Thẩm Tích Dao. Đã hoàn thành.】
“Nhiệm vụ xong rồi, may mà hệ thống vẫn còn đang đình công.”
Ta lập tức rút khăn tay lau nước trên mặt cho Thẩm Tích Dao.
Nàng giành lấy khăn, quẹt qua loa rồi vọt ra ngoài.
“Xong việc rồi, tôi về nhà dỗ Cố Trường Khanh đây. Hôm khác cùng đi dạo phố nha!”
8
Dạo gần đây Bùi Mặc thường xuyên bận rộn, sáng đi sớm, tối về muộn, cùng Cố Trường Khanh âm thầm bàn mưu soán vị.
Hai người họ bí mật tiếp xúc với các đại thần trong triều, mượn thế lực tài chính hùng hậu của Thẩm gia để chiêu binh mãi mã.
Triều đình bề ngoài lộng lẫy, bên trong mục nát chẳng bao lâu nữa sẽ đổi chủ.
Còn nhiệm vụ của ta – một nữ phụ không quan trọng thì chỉ cần đợi Bùi Mặc đăng cơ xong, ném ta vào lãnh cung chịu phạt là có thể hoàn thành.
Ta quá rảnh rỗi, chẳng có việc gì làm, bèn một mình lẻn ra khỏi phủ Công chúa, đi dạo phố cùng Thẩm Tích Dao.
Hai chúng ta lang thang đến cuối phố Đông, trước mặt là một tửu lâu nguy nga tráng lệ, chạm trổ cầu kỳ.
Trước cửa có mấy công tử phong độ cúi người hành lễ với chúng ta.
Thẩm Tích Dao thúc cùi chỏ vào hông ta.
"Chỗ này hình như là sản nghiệp nhà chị đây đấy, kỹ viện nam thời cổ đại."
"Đã tới rồi, hay là vào xem thử cho biết sự đời?"
Thấy nàng háo hức lắm rồi, ta khoác tay nàng cười nói: "Bà đi thì tui cũng đi."
"Đi!"
"Đi!"
Thẩm Tích Dao vừa bước vào đã báo tên, bà chủ lập tức đon đả dẫn chúng ta lên phòng chữ Thiên.
Gọi một tiếng, lập tức có vài công tử tuấn tú phong nhã bước vào, bà ta dặn dò bọn họ phải hầu hạ thật tốt, rồi khép cửa rời đi.
Nhưng ta và Thẩm Tích Dao chỉ có gan làm liều, chứ không dám làm gì quá.
Chúng ta gọi mấy tên công tử có dung mạo như tranh vẽ đến gảy đàn, ca hát.
Sai những chàng trai da ngăm cơ bắp đến bóp vai đấm lưng cho hai đứa.
Rồi lại gọi thêm một thư sinh nho nhã để đủ bốn người đánh bài mạt chược.
Thế mà còn chưa đánh hết một vòng, cánh cửa đã "ầm" một tiếng vỡ vụn thành tro bụi.
Ngoài cửa là Bùi Mặc và Cố Trường Khanh giận dữ bừng bừng.
Mấy mỹ nam trong phòng lập tức quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô: "Bái kiến Thái tử điện hạ!"
Ta và Thẩm Tịch Dao đều ch.ết lặng.
Bùi Mặc cười như không cười: "Đám thị vệ ta nuôi giấu trong kỹ viện mới là an toàn nhất."
"Nếu không có người báo, ta còn không biết hai vị lại tiêu dao khoái hoạt đến vậy."
Bảo sao mấy gã to con khi bóp chân bóp vai cho tụi ta lại nhẹ nhàng cẩn thận đến thế.
Cố Trường Khanh mặt đỏ bừng như thiếu phụ uất ức, run giọng chỉ tay vào Thẩm Tích Dao tố cáo: "Đã nói với ta những lời đó, thì sao nàng còn tới nơi thế này!"
Nói xong liền vung tay áo bỏ đi.
"Chúng ta chỉ chơi mạt chược thôi mà, huynh đừng đi, nghe ta giải thích đã!"
Thẩm Tích Dao vội vã đuổi theo Cố Trường Khanh.
Ta bỗng thấy chột dạ, muốn lẻn theo tường chuồn ra cửa.
Ai ngờ lại bị Bùi Mặc bế bổng lên vai, vác thẳng vào kiệu sau rồi đưa về phủ Công chúa.
Vừa đặt chân vào phủ, Bùi Mặc đã không buông tha ta, dồn ta lên giường.
Bảo là phải khiến ta kiệt sức đến mức không thể đi chơi kỹ viện nữa.
Đêm buông xuống, Bùi Mặc đan mười ngón tay vào tay ta, giọng trầm thấp mê hoặc: "Nếu chúng ta không gặp nhau trong sách, cô có thích tôi không?"
Nhưng tôi đã quá buồn ngủ, mơ mơ màng màng buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Nếu không có nhiệm vụ, ngoài đời thực chúng ta mãi mãi sẽ không gặp nhau."
Hắn là tổng tài hô mưa gọi gió nơi thương trường.
Ta chỉ là một sinh viên thực tập bình thường.
Ngoài đời chẳng chút liên quan thì làm sao mà nói đến thích?
Buồn ngủ quá, ta dần thiếp đi.
Bùi Mặc khẽ hôn lên khóe môi ta, ngón tay dịu dàng vuốt ve chân mày ta.
"Nhưng ngoài đời chúng ta đã từng gặp nhau hàng ngàn hàng vạn lần rồi."
Ta trở mình, mơ màng không nghe rõ hắn vừa nói gì.

Bình Luận

0 Thảo luận