9
Ngày biến loạn trong cung rốt cuộc cũng đến.
Ta tự tay giúp Bùi Mặc mặc giáp trụ, tỉ mỉ kiểm tra từng đường may, từng khớp nối, đều vừa vặn không chút sơ hở.
Trong nguyên tác, đoạn cung biến chỉ được lướt qua vỏn vẹn mấy câu, nhưng ta hiểu rất rõ, chiến tranh làm gì có chuyện không đổ máu.
Dù biết đêm nay chỉ có một kết cục duy nhất, ta vẫn không tránh khỏi lo lắng Bùi Mặc sẽ bị thương.
Bùi Mặc cúi người ôm chặt lấy ta, ghé sát tai ta khẽ trấn an: “Đừng sợ, tôi nhất định sẽ đưa cô về nhà.”
Nhân lúc màn đêm còn dày đặc, hắn quay đầu nhìn ta thật sâu, rồi cùng Cố Trường Khanh phóng ngựa rời đi.
Thẩm Tích Dao ở lại phủ Công chúa cùng ta, chờ đợi tin tức.
Bùi Mặc để lại không ít thị vệ trong phủ, đảm bảo dù là một con ruồi cũng đừng mong bay vào trong đêm nay.
Nửa đêm, tiếng chém gi.ết từ trong hoàng thành xuyên qua lớp tường thành dày nặng, truyền đến tai ta và Thẩm Tích Dao.
Chúng ta nắm chặt tay nhau, đứng ngồi không yên, chỉ biết cầu nguyện trong lặng lẽ.
Rạng đông từ từ xé toạc màn đêm, một đêm huyết chiến cuối cùng cũng lắng xuống.
Bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, ta và Thẩm Tích Dao lập tức chạy ra.
Chỉ thấy mỗi mình Cố Trường Khanh trở về.
Ta đứng ch.ết lặng tại chỗ, cảm giác lạnh lẽo từ đầu tràn xuống tận gót chân.
Trên giáp trụ của Cố Trường Khanh vẫn còn đang nhỏ máu, ta hoảng hốt nhìn ra sau hắn tìm bóng Bùi Mặc.
“Đã thành công rồi, Bùi Mặc bị thương, đang được trị thương trong cung."
“Ta đến đón hai người vào cung.”
Lão hoàng đế hẳn cũng biết mình gây ác quá nhiều, sợ có ngày bị phản sát nên đã âm thầm nuôi một đội tử sĩ trong cung. Một đám người không sợ ch.ết, cùng nhau liều mạng đã khiến Bùi Mặc và các tướng sĩ bị thương.
Ngực và cánh tay của Bùi Mặc đều được băng lại, máu đỏ loang thấm qua lớp vải trắng, từng giọt từng giọt thấm ướt cả áo trong.
Hắn dường như bị thương không nhẹ, sắc mặt tái nhợt, thần sắc tiều tụy đến cực điểm.
Mũi ta chua xót, nước mắt rốt cuộc cũng không kìm được mà trào ra.
Bùi Mặc mở mắt, yếu ớt cất lời: “Tôi… e là không qua khỏi rồi…”
Ngực ta đau nhói, như có vô số lưỡi dao nhỏ không ngừng rạch lên tim mình.
Bùi Mặc là nam chính kia mà, sao có thể ch.ết được?
Chúng ta chẳng phải đã hứa sẽ cùng nhau về nhà hay sao?
Bùi Mặc ho ra một ngụm máu, gắng sức siết lấy tay ta, giọng run run: “Tôi chỉ muốn nghe một câu nói thật lòng, bỏ qua mọi điều kiện và giả thiết… em có thích tôi không?”
Ta luống cuống lấy khăn lau máu bên miệng hắn.
Cho dù ngoài đời thực ta và hắn hoàn toàn không có giao điểm.
Cho dù chúng ta chỉ là nam chính – nữ phụ trong một cuốn sách chẳng có kết cục tốt đẹp.
Ta vẫn vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh: “Thích, em vẫn luôn thích anh."
“Nên anh nhất định phải cùng em về nhà. Cho dù quay về hiện thực, em cũng sẽ đi tìm anh.”
Ta ôm chặt lấy Bùi Mặc, òa khóc như mưa, vừa khóc vừa gọi lớn đòi ngự y mau tới.
Đúng lúc đó, Thẩm Tích Dao phấn khởi ôm viên dạ minh châu chạy vào: “Này, chị em à, mau nhìn cái này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/r-u-ng-c-d-ch-cung-nh&chuong=5]
Nhân lúc Bùi Mặc bị thương sắp ch.ết, tụi mình mau qua kho cướp một mẻ to!”
Thấy ta khóc đến thương tâm, nàng lập tức hiểu ra điều gì đó.
Tiến lên đá Bùi Mặc một cước: “Tên khốn, chỉ bị thương nhẹ mà bày trò giả ch.ết, bụng toàn ý xấu.”
Ta lau nước mắt xong mới nhìn rõ ý cười gian tà nơi khóe môi Bùi Mặc.
Lúc này mới vỡ lẽ, hắn cố ý dọa ta, chỉ để ép ta nói ra lời thật lòng.
Vừa xấu hổ vừa tức giận, ta xoay người định bỏ đi.
“Ui da, đau ch.ết tôi rồi!” Bùi Mặc ôm lấy ngực, rên rỉ: “Phun hết nửa cân má.u đi, đủ nấu cả một nồi bún huyết."
“Đau ngực quá, chắc là bị nội thương, mà chẳng ai chịu giúp tôi xoa bóp.”
Thẩm Tích Dao bĩu môi nói không nỡ nhìn nữa rồi bỏ đi.
Ta vừa tức vừa buồn cười, giơ tay đấm một cái lên ngực hắn.
Hắn lập tức nắm lấy tay ta, ngón tay dịu dàng lau nơi khóe mắt ửng đỏ.
Sau đó dắt tay ta lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái trấn an: “Anh cũng thích em, là từ sớm hơn rất nhiều rồi. Anh nhất định sẽ đưa em về nhà.”
Trong đôi mắt Bùi Mặc, lần đầu tiên ta thấy rõ thứ tình cảm sâu nặng mà bấy lâu nay cố ý lảng tránh.
Mặt trời đã lên cao, cung nhân lặng lẽ quét dọn huyết tích còn sót lại sau cuộc biến loạn.
Vị đế vương trẻ tuổi thay áo long bào vàng rực, tiếp nhận sự quỳ bái của muôn dân.
Thánh chỉ ban xuống, lễ đăng cơ của Bùi Mặc sẽ tổ chức cùng ngày với lễ sắc phong hoàng hậu của Thẩm Tích Dao.
Còn ta, thu dọn hành lý, dọn vào sống trong lãnh cung.
10
“Chị em à, cái lãnh cung này của bà sao lại còn xa hoa hơn cả Phượng Tê Cung của tui thế?”
Thẩm Tích Dao vừa nói, vừa nghịch nghịch viên dạ minh châu khảm trên cột trụ.
Ta cũng từng nghĩ, một khi bị nhốt vào lãnh cung thì chắc chắn sẽ bắt đầu chịu khổ.
Giống như trong nguyên tác viết, ăn cơm thừa canh cặn như chó, nằm giường rách nát, mái nhà dột mưa dột gió.
Ai ngờ Bùi Mặc đã sai người tu sửa lại phòng ốc, lo liệu chu đáo mọi thứ rồi mới để ta dọn vào.
Nhưng nhiệm vụ thì vẫn phải làm.
【Nhiệm vụ thứ tư: Công chúa bị đày vào lãnh cung, ngày ngày chịu đủ loại tra tấn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp cung đình.】
Ta vẫn đang cố gắng xây dựng tâm lý cho mình.
Không sao, chỉ cần cắn răng chịu đựng là có thể về nhà rồi.
Lễ sắc phong và đại điển rất nhanh được tổ chức long trọng.
Ta cải trang thành cung nữ, lén lút trà trộn vào yến tiệc đêm.
Bùi Mặc và Thẩm Tích Dao khoác trên mình lễ phục hỉ sắc rực rỡ, ngồi ngay chính điện như một đôi kim đồng ngọc nữ, tiếp nhận lời chúc mừng từ bá quan văn võ.
Ta biết rõ họ chỉ đang phối hợp hoàn thành tuyến cốt truyện, thế nhưng vị tướng quân Cố Trường Khanh cao lớn ngồi bên cạnh Thẩm Tích Dao rõ ràng là đang nổi cơn ghen.
Từ đằng xa ta đã ngửi thấy mùi chua xộc lên.
“Không sao, chỉ là đóng kịch mà thôi.”
Cố Trường Khanh lẩm bẩm tự an ủi, rồi tiếp tục dốc từng chén rượu lạnh vào bụng.
“Không thể gi.ết Bùi Mặc được, Dao Dao nói như vậy sẽ khiến cả cuốn sách sụp đổ, gi.ết không được, không được gi.ết…”
Ta giật mình đến mức suýt làm đổ cả chén rượu, vội vàng ra hiệu cầu cứu về phía Thẩm Tích Dao.
Nàng lén giơ tay làm dấu OK với ta.
Yến tiệc nhanh chóng tàn, Bùi Mặc dẫn Thẩm Tích Dao về phòng tân hôn.
Cố Trường Khanh ôm lấy một vò rượu, lại nhảy tót lên mái nhà, nhìn thôi cũng thấy tức đến nghiến nát răng.
Ta chầm chậm quay về lãnh cung vắng vẻ.
Gió đêm lạnh buốt, con đường lát đá trong cung chỉ có một mình ta đơn độc bước đi.
Ngẩng đầu nhìn trăng tròn treo lơ lửng giữa trời, ta bất giác nghĩ giá như giờ Bùi Mặc ở đây thì tốt biết bao.
Một tấm áo choàng bất ngờ phủ lên vai ta, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Có phải đang nhớ anh không?”
Bùi Mặc tựa như một đốm lửa rực rỡ bừng sáng cả bức tường cung lạnh lẽo.
“Anh không cần ở bên Hoàng hậu sao? Nhỡ bị các đại thần phát hiện thì phải làm sao?”
“Không sao, lễ nghi hoàn tất rồi, nhiệm vụ cũng hoàn thành. Phòng tân hôn đó vốn là chuẩn bị cho họ.”
Bùi Mặc cười dịu dàng, ánh mắt sáng như sao: “Vợ anh là em, là cô bé hay khóc đang sống trong lãnh cung này.”
Lúc ta không có mặt, Bùi Mặc đã sai người trang trí lại lãnh cung một cách vô cùng vui tươi, rực rỡ.
Cung điện bằng gạch đỏ điểm trang châu ngọc, rèm the thêu rồng vàng chạm đất, lung linh lộng lẫy.
Bùi Mặc cho lui toàn bộ cung nhân, đích thân giúp ta thay bộ hỉ phục đỏ rực.
Chúng ta đứng dưới ánh trăng, bái thiên địa, uống cạn chén rượu hợp cẩn.
Chợt nhớ tới nhiệm vụ, ta có chút băn khoăn:
“Nhưng mà hiện giờ em đang sống trong lãnh cung, không chịu khổ làm sao hoàn thành nhiệm vụ đây?”
Bùi Mặc không nói không rằng, liền đổ thẳng rượu vào miệng ta.
Sau đó cúi người, hôn lên môi ta, rút hết rượu trở về.
“Ngốc ạ, tra tấn cũng có cách tra tấn khác.”
Cây nến hỷ thắp trong phòng đã cháy cạn.
Ta yếu ớt kháng cự, giọng run run: “Đừng nữa…”
Bùi Mặc lại lấy ra cây roi da màu hồng từng dùng trước đây, trói hai tay ta lại.
…Cái đồ này sao vẫn còn giữ chứ?
Bùi Mặc cúi đầu hôn mạnh lên môi ta, giọng khàn khàn dỗ dành: “Ngoan nào, lần này em có thể phát ra tiếng.”
Tiếng kêu thảng thốt kéo dài, vang vọng khắp cả cung cấm trong đêm vắng.
Trong đầu vang lên âm báo quen thuộc của hệ thống:
【Nhiệm vụ thứ tư: Đã hoàn thành。】
Khoan đã… thế này cũng tính sao?
Hệ thống à, bro rốt cuộc là người hay máy thế hả?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận