Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cả chín bước đều xác nhận là hàng thật. Kiều Hân không thể nằm yên.
Trong đầu cô ta vang lên hai tiếng nói trái ngược: "Thật đấy, Quý Yến đối với cô thật lòng. Trang sức anh tặng đều là hàng thật. Anh sợ cô áp lực nên nói là hàng giả, hàng nhái."
"Giả thôi, anh ta làm sao có thể mua đồ thật? Đặc biệt là những năm đầu khởi nghiệp, anh ta còn chẳng dư dả, sao có thể ghi nhớ lời em khen mà lần lượt mua hết những món mà em thích ư? Không thể nào, quá hoang đường!"
Lúc này, điện thoại liên tục rung lên.
Toàn là tin nhắn của Từ Lập.
"Hân Hân, anh lại thấy không khỏe, tuần sau muốn đi bệnh viện tỉnh kiểm tra toàn diện. Em biết là anh đã dồn hết tiền vào dự án của bạn rồi, giờ hơi thiếu, có thể chuyển cho anh 5 triệu được không?"
"Hân Hân, nếu em khó xử thì thôi, anh không ép. Chỉ là dạo này anh thấy mệt, em cũng biết sau khi hiến nội tạng thường có di chứng."
"Hân Hân, thôi bỏ đi. Nghĩ lại thì anh không nên lấy tiền của em. Dù sao mọi thứ anh làm đều là tự nguyện, chỉ cần em khỏe mạnh là được rồi."
Nhìn những dòng tin nhắn ấy, không có câu hỏi nào về nhà cô ta an toàn hay ăn chưa, chỉ toàn nhắc đến tiền và chuyện hiến nội tạng.
Kiều Hân không thể nằm yên thêm nữa, cô ta bật dậy khỏi giường.
7
Lúc này, thương hiệu của chiếc vòng cổ gửi email cho Kiều Hân. Nhân viên chăm sóc khách hàng viết: "Thưa cô Kiều, vòng cổ của cô là hàng thật, giá trên trang web chính thức là 1,2 tỷ. Khi đặt hàng, ngài Quý đã để lại hai địa chỉ email, một là của chính ngài ấy, một là của cô, để xác minh tính xác thực của sản phẩm."
Khuôn mặt Kiều Hân tái nhợt. Cô ta bất động nhìn chiếc vòng cổ trên tay rất lâu, như bị hóa đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/qu-y-n&chuong=7]
Cô ta lấy danh thiếp mà nữ phiên dịch từng đưa ra, gọi một cuộc điện thoại. Vài phút sau, cô ta cúp máy với vẻ mặt đầy kinh ngạc, không thể tin nổi.
Tôi ngồi xổm bên cạnh, lạnh lùng nhìn cô ta.
Cảm động rồi chứ?
Cuối cùng Kiều Hân cũng bị tôi làm cảm động, cảm thấy mình đã phụ lòng những năm qua tôi đối tốt với cô ta?
Lúc này, điện thoại của Kiều Hân lại vang lên một tin nhắn: "Hân Hân, em giận à? Anh xin lỗi, anh không nên nói những chuyện đó vào lúc này, làm em mất vui. Anh xin lỗi, em đừng không trả lời tin nhắn của anh, anh sẽ rất đau lòng."
Không ngoài dự đoán, lại là tin nhắn của Từ Lập.
Tôi đảo mắt một vòng thật lớn.
Lại trò này nữa, và đáng ghét thay, Kiều Hân luôn bị ảnh hưởng bởi trò này.
Khoan đã, anh ta nói gì về hiến tạng cơ? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Khi tôi đang nghĩ ngợi, Kiều Hân bất ngờ vớ lấy áo khoác, vội vã rời khỏi phòng.
"Tiểu thư, cô về nhà sao?" Dì Tống hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Ừm, báo với bố mẹ tôi, tôi có việc phải về." Cô ta không dừng bước, lao ra ngoài với dáng vẻ bận bịu.
Tôi lững thững theo sau, cảm giác chán nản không sao tả xiết.
Nếu không phải bị trói buộc, không thể rời xa cô ta, tôi hẳn đã sớm đi thật xa rồi.
Thật không đáng cho sự cố chấp và si tình trước đây của tôi.
Bao năm tự dối mình, bao năm si mê mù quáng. Quý Yến tôi chính là kẻ ngu ngốc nhất trên đời.
Nói gì mà họ chỉ là bạn thanh mai trúc mã, chỉ là bạn bè.
Nói gì mà vì Kiều Hân lương thiện, chỉ là đồng cảm với Từ Lập.
Tôi ngửa mặt lên trời muốn hét lớn, nhưng tiếc thay, tôi chỉ là một hồn ma không thể phát ra âm thanh, cuối cùng chỉ còn lại tiếng cười lặng lẽ, không tiếng động.
Tôi mở to mắt, nhìn Kiều Hân lo lắng, lái xe như muốn bay.
Lo đến mức này sao?
Không thể buông bỏ đến thế sao?
Rõ ràng chỉ mới tách nhau vài giờ mà thôi.
Cô ta bận tâm đến vậy, chắc là chuyện tốt của họ sắp thành rồi.
Lưỡng tình tương duyệt, nếu không có tôi làm bia đỡ đạn, chắc họ đã sớm đến với nhau.
Lý do họ còn giữ chút giới hạn cuối cùng, chẳng phải là vì tôi, vì sự tồn tại của tôi sao?
Mà bây giờ, vật cản cuối cùng của họ cũng không còn nữa. Tôi chết rồi, nhường chỗ cho họ. Tôi đúng là người tốt nhất trên đời này.
Tôi lặng lẽ đi theo Kiều Hân, lòng như tro tàn, bay lơ lửng giữa không trung.
Nhìn cô ta luống cuống, đâm xe vào cột khi đỗ.
Nhìn cô ta bước ra khỏi xe, trật chân, cởi giày cao gót, chạy chân trần vào thang máy.
Nhìn cô ta với dáng vẻ thê thảm lao đến trước cửa nhà, bấm chuông liên tục.
Nhìn cánh cửa mở ra.
Tôi hoàn toàn trơ trọi, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ, nhưng tiếc rằng tôi không thể.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận