6
Còn Quý Yến thì sao?
Dù trước kia anh ấy đối xử tốt với Kiều Hân như thế nào, thì từ khi cô ta đồng ý gả cho Quý Yến, giữa họ đã xem như thanh toán xong mọi chuyện.
Những gì Quý Yến đã dành cho cô ta, chẳng phải cô ta đã trả lại hết bằng chính thân thể mình rồi sao?
Cô ta đã gả cho anh, anh còn muốn gì nữa?
Trong khi đó, Từ Lập, một mình lẻ loi, lại là người phải chịu đựng tất cả nỗi khổ đau.
Cháo nhanh chóng được nấu xong. Kiều Hân bưng bát cháo đưa cho Từ Lập vẫn mải mê chơi game, không hề tỏ ra có chút gì không thoải mái.
"Anh uống từ từ nhé, em về trước đây."
Kiều Hân khẽ chào rồi định đi.
"Đừng đi vội, em ở lại với anh một lát đi. Anh thích em nhìn anh ăn."
Từ Lập giữ Kiều Hân lại, vừa nhìn cô ta vừa nhàn nhã ăn cháo.
Trên tay Kiều Hân có một miếng băng cá nhân, nhưng Từ Lập không hề để ý, hoặc có thể đã thấy nhưng chẳng phản ứng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/qu-y-n&chuong=6]
Điều này khiến Kiều Hân nhớ lại lần trước.
Hôm đó, cô ta vô tình bị va phải tay, làm sứt mất chút móng tay. Quý Yến lo lắng đến mức cuống cuồng, anh băng bó cho cô ta rất kỹ, mấy ngày liền không cho cô ta làm gì, tất cả mọi việc đều do anh làm…
Còn bây giờ, bụng cô ta đói cồn cào, chỉ uống chút nước lạnh, khiến dạ dày bắt đầu khó chịu.
Cô ta nhíu mày, nhìn Từ Lập đang ăn và cắm mặt vào điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến cô, bất giác cảm thấy vô cùng chán chường.
"Em về đây. Anh cứ từ từ ăn."
Kiều Hân đứng dậy lần nữa, lần này cô ta thật sự định đi.
"Chờ chút, sắp xong rồi."
Từ Lập vội vã ăn nốt mấy miếng cuối, rồi đẩy bát về phía cô ta.
"Người đẹp Hân Hân tốt bụng của anh ơi, em giúp anh rửa bát xong rồi hẵng đi. Anh no quá, không muốn nhúc nhích."
Kiều Hân bất giác cảm thấy tủi thân. Ở nhà, Quý Yến chưa bao giờ sai khiến cô ta, ngược lại cô ta mới là người sai bảo anh.
"Em mệt rồi, về trước đây."
Kiều Hân không để ý đến Từ Lập, bước tới cửa và thay giày.
Từ Lập cau mày, tỏ vẻ khó chịu. Điều anh ta ghét nhất chính là tính tiểu thư của Kiều Hân. Nhưng may mắn là anh ta luôn có cách "điều khiển" cô ta.
"Được rồi, em đi đi… Á, đau quá!"
Giọng nói Từ Lập bỗng trở nên yếu ớt.
Lần này, Kiều Hân không dừng lại, mở cửa và đi thẳng.
Nhìn cánh cửa đóng lại, gương mặt Từ Lập lập tức trở nên u ám, khó chịu. Anh ta hừ lạnh một tiếng, ném bát vào bồn rửa.
---
Kiều Hân không về nhà.
Nhà chỉ có một mình cô ta, trống vắng và lạnh lẽo, khiến cô ta không thể quen được.
Cô ta quay lại nhà bố mẹ.
Bố mẹ Kiều đã lâu không gặp con gái, nên rất vui mừng.
"Sao con trông mệt mỏi thế này? Quý Yến không về cùng con à?" Mẹ Kiều lo lắng hỏi.
"Thế nào, con chỉ có thể về đây nếu có Quý Yến sao? Đây là nhà của con mà! Chẳng lẽ con không được tự về?"
Kiều Hân lúc này không muốn nhắc đến anh, trong lòng nặng trĩu, như không thể thở nổi.
"Con bé này, sao lại nói như vậy? Thôi, để dì Tống làm vài món con thích ăn nhé."
Mẹ Kiều dịu dàng nói, "Lần trước Quý Yến còn dạy dì ấy làm món con thích ăn, sợ con về rồi sẽ không quen miệng."
"Haiz, thằng Quý Yến thật chu đáo, nó biết từ nhỏ con kén ăn, không hợp khẩu vị là không ăn, để đói đến mức chẳng còn mấy cân thịt trên người…"
Bố Kiều cũng lên tiếng, không ngừng khen ngợi.
Kiều Hân càng nghe càng cảm thấy phiền.
Không lâu sau, dì Tống dọn đồ ăn lên. Nhưng Kiều Hân lại tỏ ra lơ đễnh.
"A Hân, con ăn đi nào, muộn rồi, bố mẹ đã ăn xong từ sớm."
"Vâng."
Kiều Hân ngồi xuống bàn, từ tốn ăn.
"Sao rồi? Tay nghề tôi làm sao sánh được với ông chủ chứ, món của cậu Quý chắc ngon hơn nhiều."
Dì Tống cẩn thận hỏi.
"Ngon như nhau." Cô ta đáp một cách nhạt nhẽo.
"Cậu Quý dặn rồi, cô không ăn hành lá nhưng thích hành tây, không ăn rau mùi nhưng lại thích tía tô, nên tôi thay rau mùi bằng bột tía tô. Còn nữa…"
Dì Tống luyên thuyên.
"Đúng là cậu ấy chu đáo."
Mẹ Kiều thật lòng khen ngợi.
"Phải đấy. Tuần sau bố sinh nhật, nhớ bảo Quý Yến đến, cả nhà mình tụ họp một bữa."
Bố Kiều dặn dò.
Kiều Hân vốn muốn tránh xa cái nhà từng có dấu vết của Quý Yến, tìm một nơi yên tĩnh. Nhưng giờ về nhà bố mẹ, ai cũng nhắc đến anh, khiến đầu cô ta càng thêm rối loạn.
Ăn xong, Kiều Hân trở về phòng nằm. Cảm giác trống rỗng ở cổ lại thu hút sự chú ý của cô ta.
Không kìm được, cô ta tìm trang web của thương hiệu đó, hỏi nhân viên về cách phân biệt thật giả của chiếc vòng cổ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận