Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

QUÝ YẾN

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-07 23:39:00
Trong giây phút trước khi ngất đi, tôi đã dồn hết sức gọi cho em trai mình.
Trong mắt Kiều Hân, tất cả những điều này có lẽ chỉ là sự vô lý của tôi.
Giây phút này, tôi thực sự cảm thấy tuyệt vọng.
Tôi bắt đầu tự hỏi, những năm tháng còn sống, phải chăng tôi đã bị trúng bùa mê hay ăn nhầm thuốc?
Tại sao tôi lại không màng đến tất cả để yêu một người phụ nữ không có trái tim như cô ta, dành cho cô ta mọi thứ?
Rốt cuộc tôi dựa vào điều gì mà kiên trì đến tận bây giờ?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng chẳng buồn nghĩ nữa.
Dù sao thì tôi đã chết, mọi chuyện chẳng còn quan trọng nữa.
Người ta thường nói, sau khi chết, hóa thành linh hồn thì không còn cảm xúc, không trái tim, không suy nghĩ, không cảm nhận đau đớn.
Có lẽ đúng là như vậy.
Nhìn Kiều Hân gần trong gang tấc, người phụ nữ mà tôi từng nâng niu như báu vật, lòng tôi giờ không còn gợn sóng.
Bất kể cô ta nói gì, làm gì, tôi dường như đều không cảm nhận được chút gì, chỉ như mặt hồ chết lặng.
Tôi nhìn cô ta mắng chửi tôi xong, lại vào nhà vệ sinh lấy cây lau nhà ra lau vết máu.
Vết máu ấy, khi hòa vào nước, trở nên đỏ rực và đầy vẻ ghê rợn.
Động tác lau sàn của Kiều Hân bỗng ngừng lại.
Cô ta ngồi xuống, cẩn thận dùng một ngón tay chạm vào vết máu, đưa lên tay mình chà xát.
Cảm giác ma sát trên đầu ngón tay khiến lông mày cô ta nhíu chặt.
Trên mặt cô ta thoáng hiện lên một tia hoảng loạn.
Khi cô ta ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một mảng máu lớn hơn văng trên bức tường đối diện.
Lần này, Kiều Hân hoàn toàn hoảng hốt.
Cô ta loạng choạng bước tới gần, chỉ để nhận ra trên tường còn có một dấu tay máu đỏ thẫm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/qu-y-n&chuong=3]


Vết máu ấy đỏ đến nhức mắt, khiến Kiều Hân bất giác run rẩy.
Cô ta vươn tay, ngón tay run run chạm vào vết máu khô.
Ngón tay nhuốm chút đỏ thẫm chói mắt.
Ngay khi định đưa tay lên mũi để ngửi kỹ, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tôi thấy Kiều Hân như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, rõ ràng cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta lắc đầu cười nhạt, siết chặt ngón tay rồi nhanh chóng đứng dậy bỏ đi.
4
Điện thoại đổ chuông, là Từ Lập gọi đến.
Hóa ra tối nay có tiệc khai trương dự án mới, Từ Lập và Kiều Hân đã hẹn nhau cùng tham gia.
Giây phút nhìn thấy tên Từ Lập trên màn hình, biểu cảm trên gương mặt của Kiều Hân trở nên dịu dàng, giọng điệu từ sắc bén ban nãy chuyển sang ấm áp.
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt thờ ơ, lòng đã không còn chút gợn sóng nào.
Không mong cầu gì nữa, hẳn đó là trạng thái mà một hồn ma nên có.
“Anh Lập à.”
Kiều Hân vừa nói vừa mỉm cười, đôi mắt như tan ra trong sự mềm mại.
Mấy tháng qua luôn dõi theo cô ta, tôi thường xuyên nhìn thấy vẻ dịu dàng này.
Giọng nói nhẹ nhàng ấy dường như là một con người hoàn toàn khác so với thời tôi còn sống.
Khi ấy, Kiều Hân đối với tôi lúc nào cũng lạnh nhạt, đầy ghét bỏ và chẳng chút kiên nhẫn.
Gạt đi những suy nghĩ cũ kỹ, tôi chẳng muốn bận tâm thêm.
“Hân Hân, anh đang trên đường đến rồi, em chuẩn bị xong chưa?”
Giọng nói của Từ Lập vọng ra từ đầu dây bên kia.
Tôi nhếch mép, “Hân Hân, Hân Hân”, anh ta gọi còn thân mật hơn cả bố mẹ cô ta.
“Vâng, anh Lập, anh lái xe từ từ thôi nhé, chúng ta đâu cần vội vàng, cứ thong thả đi.”
Giọng Kiều Hân lại càng trở nên dịu dàng, như một làn gió mát lành.
“Nhớ mang bộ trang sức trong ảnh nhé, rất hợp với em.”
Cúp điện thoại xong, Kiều Hân bắt đầu chải chuốt.
Sau khi thay xong bộ váy và trang điểm, cô ta kéo ngăn tủ đựng trang sức ra.
Hai tầng đầy ắp, toàn bộ là những món tôi đã lùng sục khắp nơi trên thế giới để mang về tặng cô ta.
Kiều Hân lấy đúng bộ trang sức trong ảnh đeo vào, rồi phối thêm hoa tai và vòng tay cùng tông màu.
“Dù gì thì tuy Quý Yến cũng khá phiền phức, nhưng mắt thẩm mỹ đúng là không tệ. Mấy món giả này làm thật khéo ghê.”
Vừa nhìn vào gương, cô ta vừa lẩm bẩm.
Giả?
Tôi lướt tay qua từng món trang sức, chỉ bật cười lạnh.
Mỗi món trang sức ở đây đều chứa đựng kỳ vọng đẹp đẽ nhất của tôi, là những hy vọng chân thành được người mình yêu hồi đáp.
Chẳng mấy chốc, Từ Lập đến nơi.
“Ông xã của em ấy, Quý Yến, đâu rồi? Chẳng lẽ anh ta vẫn bướng bỉnh, không chịu nhận sai à?”
Từ Lập cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên, giọng điệu đầy châm chọc.
“Thằng ăn bám mà còn sĩ diện.”

Bình Luận

0 Thảo luận