8
Không biết là do tâm lý hay cơ thể thực sự có vấn đề.
Trong lúc ghép mảnh giấy, sắc mặt Trần Minh Khôn đột nhiên tái nhợt, ôm bụng rồi ngã lăn ra đất, không nhúc nhích.
Tôi nhanh chân chuồn thẳng.
Từ xa vẫn nghe tiếng mẹ anh ta hoảng loạn gào thét cầu cứu:
"Con ơi, con làm sao thế? Đừng dọa mẹ! Có ai không, cứu mạng với!"
"Con trai ơi, con đừng làm mẹ sợ! Mẹ còn trông cậy vào con dưỡng già đấy!"
Tâm trạng tôi tốt hẳn lên.
Bữa trưa ăn thêm hai bát cơm.
Bữa tối cũng ăn thêm hai bát nữa.
Không ngờ đang ăn dở, chuông cửa vang lên.
Ba tôi ra mở cửa.
Trần Minh Khôn và mẹ anh ta tay xách mấy túi quà lớn, tươi cười đứng trước cửa.
Ba tôi buột miệng: "Đồ ngu! Cút!"
Rồi định đóng cửa.
Mẹ anh ta nhanh tay nhanh chân, dùng thân hình mập mạp chen vào, Trần Minh Khôn mặt dày theo sát phía sau.
Mẹ tôi trợn trắng mắt: "Hai người mò đến đây làm gì?"
Trần Minh Khôn bước đến trước mặt tôi, "bịch" một tiếng quỳ xuống.
"Mộng Mộng, chúng ta tái hôn đi!"
Mẹ anh ta thì quay sang ba mẹ tôi, ra sức thuyết phục:
"Thông gia à, trước kia là con tôi sai, tôi đã dạy dỗ nó rồi. Nhưng vợ chồng với nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, tôi thấy hai đứa nó chẳng cần phải ly hôn làm gì. Hay là để tụi nó tái hợp đi!"
Ba tôi nhướng mày, lạnh giọng: "Bà dạy dỗ nó thế nào? Nào, dạy ngay trước mặt cho chúng tôi xem!"
Mẹ chồng cũ nghẹn lời.
Ba tôi mỉa mai: "Muốn tái hôn mà thành ý chỉ có thế này thôi à? Chửi vài câu cũng không nỡ?"
Trần Minh Khôn thấy có cơ hội, lập tức quay sang mẹ mình hô lớn: "Mẹ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-ch-ng-am-m-du-l-ch&chuong=7]
Mẹ cứ mạnh tay dạy dỗ con đi! Chỉ cần khiến ba mẹ vợ tha thứ, làm gì con cũng chịu!"
Mẹ anh ta nhắm mắt lại, rồi đột nhiên giơ tay, vung một cái tát thật mạnh vào má trái của Trần Minh Khôn.
Sau đó, trở tay thêm một cái nữa.
Tiếp theo là bốn cú bạt tai liên hoàn, đánh đến mức mặt anh ta sưng vù.
Bà ta nghiêm giọng: "Cưới vợ về là để yêu thương và tôn trọng! Động tay động chân là sai! Con biết lỗi chưa?"
Trần Minh Khôn ôm khuôn mặt như đầu heo, thành khẩn nói: "Con biết lỗi rồi, vợ mới là người quan trọng nhất! Vợ mới là chủ gia đình! Trước đây con quá tồi tệ, đến khi thực sự mất đi cô ấy, con mới nhận ra cô ấy quan trọng với con đến mức nào!"
Tôi cười khẩy: "Chẳng phải là vì anh sắp mất mạng mới nhận ra tôi quan trọng sao? Vì sắp chết, bạn gái hiện tại chắc chắn sẽ chạy mất, nên mới nhớ đến vợ cũ, muốn triệu hồi tôi về để hầu hạ anh? Lại còn được tôi làm việc không công để kiếm tiền chữa bệnh cho anh nữa!"
Bị tôi vạch trần tâm tư, sắc mặt Trần Minh Khôn thoáng chốc sa sầm, nhưng nhanh chóng kiềm chế lại, cố gắng lấy giọng tha thiết:
"Anh thật sự biết sai rồi, Mộng Mộng. Em nghĩ lại đi, chúng ta đã bên nhau tám năm, quen nhau từ thời đại học. Hồi yêu nhau, anh luôn chiều chuộng em hết mực, em buồn, anh sẵn sàng băng qua nửa thành phố chỉ để mua chiếc bánh em thích nhất. Anh không phải thánh nhân, ai mà chẳng có sai lầm. Chẳng lẽ em không thể cho anh một cơ hội sao?"
9
Trần Minh Khôn tỏ ra vô cùng chân thành, lời nói đầy cảm xúc, suýt nữa thì tôi cũng mủi lòng.
Đúng là mẹ con có khác, diễn xuất giỏi y như nhau.
Thật ra, nếu Trần Minh Khôn không có chút ưu điểm nào, ban đầu tôi cũng chẳng để mắt đến anh ta.
Công bằng mà nói, anh ta có học vấn cao, tốt nghiệp hai năm đã thi đậu công chức, cũng xem như có chí tiến thủ.
Quan trọng nhất là, anh ta biết cách đem lại giá trị tinh thần cho tôi.
Dù bận rộn công việc, nhưng vào những dịp đặc biệt, anh ta vẫn dành thời gian chuẩn bị những bất ngờ.
Chính vì vậy, bất chấp sự phản đối của ba mẹ, tôi nhất quyết phải lấy anh ta.
Dù nhà anh ta chẳng giúp đỡ được gì.
Nhưng sau khi kết hôn, tôi mới dần nhận ra, anh ta đã thay đổi.
Mỗi khi có chuyện liên quan đến mẹ mình, anh ta luôn trách móc tôi vô điều kiện, không cần biết đúng sai.
Chờ mẹ đi rồi, anh ta lại quay sang xin lỗi tôi.
Tôi nghĩ, dù sao mẹ anh ta cũng không sống chung với chúng tôi, một năm chỉ gặp vài lần, nên cũng chẳng để tâm.
Không ngờ, chính sự nhẫn nhịn của tôi lại khiến anh ta được đà lấn tới.
Tôi thừa hiểu, anh ta không thật lòng muốn tái hôn, chỉ là đang tìm một con ngốc để bỏ tiền, bỏ công ra chăm sóc mình mà thôi.
Nếu người nằm đó là tôi, rất có thể anh ta sẽ thấy may mắn vì đã ly hôn, thậm chí còn đặc biệt chạy đến chửi tôi đáng đời.
Tôi nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Anh nói đúng, người không phải thánh nhân, ai mà chẳng có lúc sai lầm. Để tôi suy nghĩ, ngày mai sẽ trả lời anh."
Trần Minh Khôn và mẹ anh ta lập tức lộ vẻ vui mừng:
"Tốt, tốt lắm! Con dâu à, đánh là thương, mắng là yêu, con trai mẹ là vì yêu con nên mới không kiềm chế được. Vợ chồng có xích mích cũng là chuyện bình thường thôi!"
Tôi suýt nữa thì nôn ra.
Giây tiếp theo, "chát" một tiếng, tôi vung tay tát thẳng vào mặt Trần Minh Khôn.
Anh ta định nổi giận nhưng cố nhịn.
Tôi nói: "Ây da, đánh là thương, mắng là yêu, anh không để bụng chứ?"
Trần Minh Khôn nghiến răng cười gượng, còn chủ động đưa nốt bên má kia ra trước mặt tôi: "Không để bụng, không để bụng."
Vì muốn trói tôi làm kẻ đổ vỏ, anh ta cũng liều thật.
Bọn họ đi rồi.
Mẹ tôi lập tức bước tới hỏi: "Mộng Mộng, con không định nghiêm túc suy nghĩ đấy chứ? Đó là hố lửa đấy! Mẹ không cho phép con lại nhảy vào lần nữa!"
Ba tôi cũng nghiêm mặt, rõ ràng không tán thành.
Tôi mỉm cười: "Đương nhiên là lừa anh ta thôi! Trần Minh Khôn có khuynh hướng bạo lực, anh ta sắp chết rồi, nếu không dỗ cho anh ta đi, lỡ anh ta liều mạng thì sao? Ngày mai cả nhà mình đi du lịch, để anh ta không tìm thấy chúng ta."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận