3.
Ở trong phòng, tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Thì ra năm trăm nghìn tệ đó, chồng tôi lén lút gửi hết cho mẹ chồng!
Đó chẳng phải là tài sản chung của vợ chồng chúng tôi sao?
Anh ta lấy tư cách gì mà tự ý quyết định tất cả?
Không ngờ mẹ chồng lại nói: "Chẳng phải con đang có căn nhà này sao? Bán nhà đi là có tiền ngay thôi!"
Tôi bùng nổ.
Mất hết lý trí, tôi mở cửa xông thẳng ra ngoài.
Trần Minh Khôn và mẹ chồng tròn mắt nhìn tôi, sắc mặt lúc trắng bệch, lúc xanh mét, vô cùng đặc sắc.
Từ miệng Trần Minh Khôn suýt bật ra một tiếng "được", nhưng anh ta lập tức nuốt ngược vào.
Tôi gằn từng chữ nhìn chằm chằm Trần Minh Khôn: "Chẳng phải anh nói mẹ anh dùng tiền lương hưu của bà để đi du lịch sao?"
Mặt anh ta đỏ bừng như gan lợn, tức tối trách móc tôi: "Em có còn lương tâm không? Cố ý nghe lén anh và mẹ nói chuyện!"
Tôi cười giận dữ: "Anh bớt đánh trống lảng đi! Mẹ anh về nhà lúc nào tôi hoàn toàn không hay biết! Anh nói rõ ràng cho tôi, mẹ anh đi du lịch khắp nơi, rốt cuộc là dùng tiền của ai?"
Nhìn tôi nghiêm mặt chất vấn, Trần Minh Khôn dịu giọng, vòng tay ôm lấy vai tôi: "Vợ à, em nghe anh nói đã. Mẹ anh một mình nuôi anh lớn, không dễ dàng gì, tiền bạc đều dồn hết cho anh, lấy đâu ra tiền tiết kiệm? Bà muốn đi du lịch, nếu anh không ủng hộ, thì ai ủng hộ?"
Tôi thật sự không hiểu nổi.
Tại sao đàn ông cứ kết hôn xong lại đột nhiên nhớ đến chuyện báo hiếu mẹ mình vậy?
Khi còn trẻ, kiếm được tiền, chẳng thấy ai đem hết lương đưa cho mẹ.
Cũng không thấy quan tâm, hỏi han ân cần, tặng quà lớn nhỏ đủ đầy.
Thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng hiếm khi gọi.
Chẳng lẽ kết hôn làm người ta trưởng thành?
Tôi hất tay anh ta ra, cười lạnh: "Vậy nên mẹ anh tính toán giỏi thật đấy! Một năm du lịch hơn ba trăm ngày, vui vẻ có, hạnh phúc có, nhưng lại chẳng tốn một xu nào. Ôi, đúng là đầu tư không đồng, lợi nhuận cao ngất đấy nhỉ?"
"Anh đừng quên! Đây là số tiền chúng ta dành dụm để sau này sinh con, nuôi gia đình! Anh đưa hết cho mẹ anh tiêu xài rồi, lỡ chúng ta cần tiền gấp thì sao? Trong nhà có người mắc bệnh nặng thì làm thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-ch-ng-am-m-du-l-ch&chuong=2]
Anh chỉ biết hiếu thảo với mẹ, vậy anh có nghĩ đến tương lai của chúng ta chưa?"
Không biết câu nào của tôi chạm đến dây thần kinh nào của Trần Minh Khôn, sắc mặt anh ta lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: "Gấp gấp gấp! Em gấp cái quái gì? Trước đây sao không gấp đi? Giờ biết mẹ anh tiêu hết tiền rồi mới gấp à?"
"Em còn dám nhắc đến chuyện sinh con? Không có tiền thì không đẻ được chắc? Ngày xưa ăn vỏ cây mà người ta vẫn đẻ ầm ầm được đấy thôi! Sinh ra là tự nhiên sống được, chỉ có em là màu mè!"
"Ngày nào cũng lo bò trắng răng, nói chuyện giật gân! Không có tiền chữa bệnh thì chết đi! Sống cũng chỉ làm gánh nặng cho người khác!"
Lòng tôi nguội lạnh hơn nửa.
Hồi cưới anh ta, mẹ chồng không góp tiền, không góp sức, chỉ góp mặt trong hôn lễ. Toàn bộ chi phí cưới hỏi đều do chúng tôi tự lo.
Cưới xong, bà ta cầm tiền mừng cưới đi du lịch.
Bà ta nói nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, giờ là lúc sống cho bản thân.
Lúc đó, tôi và Trần Minh Khôn làm đám cưới xong, trong tay nghèo rớt mùng tơi, chỉ còn lại vài nghìn tệ.
Mẹ chồng tuyên bố bà ta không có nghĩa vụ trông cháu, tôi cũng có thể hiểu, nên bàn với mẹ ruột thuê bảo mẫu. Mẹ tôi thấy như vậy là có hai lớp bảo đảm, cũng đồng ý.
Thuê bảo mẫu đồng nghĩa với việc nhà tôi sẽ mất đi một phần thu nhập, vì thế, chúng tôi thỏa thuận rằng khi nào tiết kiệm đủ tiền mới sinh con.
Bây giờ, anh ta lại trách tôi màu mè, không chịu sinh con?
Bà mẹ chồng nãy giờ giả vờ không tồn tại bỗng đập chân đấm ngực kêu gào: "Đừng cãi nữa! Đừng cãi nữa! Đều tại tôi! Tôi đáng lẽ nên chết sớm đi, để khỏi trở thành gánh nặng cho hai người!"
"Bây giờ tôi sẽ gọi cho mấy chị em, nói với họ là tôi không đi du lịch nữa! Tôi sẽ về kiếm tiền, đi rửa chén, quét đường, thậm chí lượm ve chai cũng phải gom đủ tiền trả lại cho hai người!"
Tôi vốn đã sắp bùng nổ, bà ta còn không ngừng giả vờ đáng thương, thổi thêm dầu vào lửa.
Cơn giận dồn lên tới đỉnh đầu, tôi quát thẳng vào mặt bà ta: "Thế thì đi gọi điện đi! Tôi chưa từng thấy ai ích kỷ, vô đạo đức như bà! Chỉ lo hưởng thụ bản thân, đè lên con cái mà hút máu!"
"Gọi đi, ngay bây giờ! Nếu không gọi thì tôi coi thường bà!"
4
Mẹ chồng tôi bị quát đến ngẩn ra.
Bà ta vẫn cầm điện thoại làm bộ làm tịch, nhưng cả người lại đứng im không nhúc nhích. Bà ta rơi vào thế khó khi bị tôi vạch trần.
Ai ngờ bà ta đột nhiên ôm đầu, đập mạnh xuống sofa: “Để tôi chết đi! Tôi già rồi, ai cũng tỏ ra ghét bỏ, con dâu không tôn trọng tôi, con trai cũng mặc kệ, trơ mắt nhìn tôi bị bắt nạt. Tôi sống trên đời còn có ý nghĩa gì nữa!”
Tôi lạnh nhạt buông một câu: “Sofa mềm lắm.”
Ngay giây tiếp theo, Trần Minh Khôn túm tóc tôi từ phía sau, giáng thẳng một cái tát.
Anh ta nghiến răng, sắc mặt u ám: “Xin lỗi mẹ tôi ngay! Một năm bà ấy mới đến nhà được mấy lần, cô lại dám nói chuyện kiểu đó?”
Tôi ôm mặt, cố nén nước mắt: “Bà ta không đến chẳng qua vì bận thôi! Bận tiêu tiền của chúng ta để sống sung sướng bên ngoài!”
“Tiền nào là của cô? Lương tôi cao hơn cô! Phần lớn số đó là tiền của tôi! Tôi thích tiêu cho ai thì tiêu!”
Khuôn mặt anh ta hung hãn, xấu xa đến mức không thể che giấu. Má tôi rát bỏng, nhưng chẳng đau bằng trái tim.
Cái tát đó đã dập tắt hoàn toàn tình yêu của tôi dành cho anh ta.
“Ly hôn đi.”
Trần Minh Khôn nhìn tôi đầy khó tin: “Chỉ vì chút chuyện cỏn con này mà cô đòi ly hôn với tôi?”
“Mẹ tôi vất vả cả đời, có chút sở thích thì sao chứ?”
“Chẳng lẽ bà ấy nhất định phải ở nhà hầu hạ cô, làm bảo mẫu miễn phí cho cô à? Sao cô có thể ích kỷ như vậy?”
“Ở tuổi này, bà ấy đáng được tận hưởng cuộc sống, là con cái, chúng ta phải hết lòng ủng hộ!”
“Cô có lương tâm không đấy? Chỉ chút tiền mà cũng so đo với mẹ tôi? Còn lấy ly hôn ra uy hiếp tôi nữa?”
Lúc này, mẹ chồng cũng không đập đầu vào sofa nữa, mà giả vờ hiền lành khuyên nhủ: “Con trai à, hai đứa đừng vì mẹ mà ly hôn, chỉ cần Tiểu Mộng thấy thoải mái, mẹ chịu chút ấm ức cũng không sao.”
Câu nói này chẳng khác nào châm ngòi nổ.
Trần Minh Khôn đập bàn đứng bật dậy: “Ly thì ly! Ai không ly người đó là chó!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận