Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ CHỒNG ĐAM MÊ DU LỊCH

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:37:41
5
Tôi quay người vào phòng ngủ, khóa cửa lại.
Mẹ chồng đứng bên ngoài nói: “Con trai à, Tiểu Mộng chỉ hơi bướng bỉnh thôi, con là đàn ông thì nhường nhịn nó một chút.”
“Bướng bỉnh? Con thấy cô ta là muốn tạo phản thì có! Mẹ nói đúng lắm, phụ nữ vẫn phải dạy dỗ! Mẹ xem, bị con đánh một cái là ngoan ngoãn về phòng ngay. Còn nữa, ai cũng là con người! Dựa vào đâu mà đàn ông cứ phải nhường nhịn, phải cúi đầu nhận sai trước?”
“Nó bị mấy cái tư tưởng độc hại trên mạng tẩy não đến ngu rồi!”
Nghe cái giọng điệu này mà xem, trước đây mắt tôi bị mù à? Lại đi chọn đúng thằng cặn bã này!
Tôi về phòng không phải vì sợ, mà là để gọi báo cảnh sát.
Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, nếu tôi báo ngay trước mặt anh ta, lỡ anh ta nóng lên rồi lại động tay động chân thì sao?
Bạo lực gia đình chỉ có một lần và vô số lần.
Nhịn đúng lúc là để bảo vệ bản thân.
Tôi đâu có ngu.
Khi cảnh sát đến, Trần Minh Khôn và mẹ chồng đều sững sờ.
Trần Minh Khôn lắp bắp hỏi có chuyện gì.
Lúc này tôi mới bước ra khỏi phòng, chỉ thẳng vào anh ta: “Cảnh sát, chính anh ta đã đánh tôi!”
Trần Minh Khôn giận điên người, theo phản xạ vung tay về phía tôi: “Con khốn này! Ai cho cô báo cảnh sát?!”
Ngay trước mặt cảnh sát mà anh ta còn dám ra tay, tôi thật không biết nên nói anh ta ngu ngốc hay ngu ngốc đến cực điểm.
Cảnh sát quát lớn: “Không được động thủ! Lùi ra ngay!”
Sau đó, hai cảnh sát lập tức khống chế anh ta, đè xuống rồi áp giải lên xe.
Tôi đi cùng để làm biên bản.
Mẹ chồng cũng chạy theo, vừa khóc lóc vừa cầu xin cho con trai: “Anh cảnh sát ơi, chỉ là hiểu lầm thôi, vợ chồng cãi nhau, đánh nhau là chuyện thường, trước đây chúng tôi cũng sống như vậy mà! Mấy người thả con tôi ra đi, tôi sẽ khuyên bảo nó.”
Đúng là ngu dốt đến đáng sợ.
Nữ cảnh sát liếc mắt đầy khinh bỉ: “Xin lỗi bà, bây giờ là năm 2024 rồi, xã hội có pháp luật, dù là vợ chồng cũng không có quyền đánh người!”
Đến đồn cảnh sát, ban đầu Trần Minh Khôn vẫn không thấy mình sai: “Bây giờ chồng đánh vợ thì có gì lạ? Sao chỉ mỗi cô ta không chịu nhịn?”
“Cô ta đáng bị đánh! Ai bảo cô ta không tôn trọng mẹ tôi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-ch-ng-am-m-du-l-ch&chuong=3]

Nếu tôi không đánh, tôi còn mặt mũi nào nhìn mẹ mình nữa?”
Thấy anh ta ngu ngốc hết thuốc chữa, cảnh sát hỏi thẳng tôi có muốn hòa giải không.
Tôi nói không.
Cảnh sát lập tức còng tay, áp giải đi luôn.
Trần Minh Khôn hoảng lên: “Ê ê ê, không hòa giải gì hết sao? Sao nói giam là giam luôn vậy?”
Anh ta liếc tôi bằng ánh mắt âm u, đầy ý đe dọa: “Lý Mộng, cô chắc chắn muốn làm lớn chuyện như vậy sao? Nếu công ty biết tôi bị giam, tôi sẽ mất việc đấy.”
Tôi cười lạnh: “Ồ, liên quan gì đến tôi?”
Lúc này, bà mẹ chồng trà xanh bắt đầu xen vào, vẻ mặt đáng thương: “Tiểu Mộng, mẹ xin lỗi con được không? Mẹ quỳ xuống dập đầu với con, con đừng làm khó con trai mẹ nữa.”
Tôi đã chịu đựng bà ta đủ lâu, lập tức chế giễu: “Bà nhập vai sâu quá nhỉ? Tôi nghi ngờ mấy năm nay bà ra ngoài không phải để đi du lịch đâu.”
Bà ta thoáng căng thẳng, nhưng vẫn cố cứng giọng: “Mẹ chỉ đi du lịch thôi, không đi du lịch thì mẹ làm gì chứ!”
“Tôi thấy bà ra ngoài học diễn xuất thì đúng hơn! Nào nào, quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi đi, tôi sẽ viết đơn bãi nại. Quỳ đi!”
Mẹ chồng tôi lại bắt đầu khóc rống lên.
Giả tạo.
Trần Minh Khôn nghiến răng ken két: “Phải thế nào em mới chịu tha thứ cho anh?”
Tôi nói, muốn tôi viết đơn bãi nại cũng được.
Nhưng người đã đánh tôi thì phải cúi đầu nhận sai, xin lỗi đàng hoàng, còn phải tự tay viết một bản kiểm điểm.
Tôi biết, với một gã đàn ông gia trưởng như anh ta, bảo anh ta cúi đầu trước phụ nữ còn khó chịu hơn cả ăn phân.
Nhưng anh ta buộc phải làm vậy, vì anh ta là công chức nhà nước.
Bị tạm giam hôm nay, ngày mai có thể mất việc ngay.
Cuối cùng, Trần Minh Khôn miễn cưỡng cúi gập người 90 độ trước mặt cảnh sát, nói lời xin lỗi, rồi viết bản kiểm điểm theo yêu cầu của tôi.
Đồng thời, tôi cũng nhờ cảnh sát lập một bản cảnh cáo chính thức.
Ba chúng tôi cùng rời khỏi đồn cảnh sát.
Trần Minh Khôn rõ ràng bị tổn thương lòng tự trọng, ánh mắt nhìn tôi độc ác đến cực điểm: “Con khốn này! Cứ đợi đấy!”

Bình Luận

0 Thảo luận