6
Về đến nhà, mẹ tôi xót xa chạm vào mặt tôi, đau lòng không chịu nổi.
Ba tôi thì tức đến gầm lên: “Cái thằng khốn nạn này! Trước mặt chúng ta thì ra vẻ tử tế, sau lưng lại dám đánh con gái tôi! Sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”
Mẹ tôi tiếp lời mắng theo: “Mẹ kiếp! Đồ đàn ông bám váy mẹ! Cặn bã! Ly hôn ngay! Để nó sống cả đời với bà mẹ của nó luôn đi!”
Tôi vỗ vai ba mẹ, trấn an họ: “Vâng, suất cơm của tra nam sắp hâm nóng rồi.”
Ba mẹ tôi không hiểu, tôi liền nói cho họ biết chuyện Trần Minh Khôn mắc ung thư gan giai đoạn giữa.
Cả nhà chúng tôi lập tức nhìn nhau, cười ba tiếng đầy ăn ý.
Tối hôm đó, tôi đặt lịch hẹn ly hôn rồi gửi tin nhắn cho Trần Minh Khôn.
Anh ta trả lời ngay lập tức: “Cô bị tôi chơi đến tã rồi, rời khỏi tôi thì ai thèm lấy cô nữa? Mẹ tôi sớm đã giới thiệu cho tôi một cô tiểu thư bạch phú mỹ! Con gái bạn du lịch của bà ấy đấy!”
Tôi cười khẩy, có ích gì?
Anh còn sống được bao lâu nữa đâu?
Rất nhanh đã đến ngày đăng ký ly hôn.
Trần Minh Khôn dẫn mẹ đến, khí thế hùng hổ.
Ba mẹ tôi cũng đi cùng tôi.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi phân chia tài sản thì nảy sinh tranh chấp.
Ngôi nhà này là hai chúng tôi cùng góp tiền mua, chia đôi không có vấn đề gì.
Vấn đề nằm ở chỗ Trần Minh Khôn đã chuyển hết tài sản chung trong hôn nhân cho mẹ anh ta đi du lịch.
Bây giờ, anh ta trở mặt, không chịu bồi thường.
Tôi lấy ra bản ghi chép chuyển khoản: “Tôi nói cho anh biết, số tiền đó là hai chúng ta cùng kiếm được! Anh chưa được tôi đồng ý mà tự tiện cho người khác, tôi có lý do nghi ngờ anh cố tình tẩu tán tài sản chung của vợ chồng! Đây là hành vi phạm pháp!”
Trần Minh Khôn cù nhây: “Cô nói quá rồi đấy! Cái gì mà phạm pháp với chẳng phạm pháp?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-ch-ng-am-m-du-l-ch&chuong=4]
Chẳng lẽ tôi đưa tiền phụng dưỡng mẹ cũng sai chắc?”
Ba tôi giận đến mức lông mày dựng ngược: “Tốt thôi, vậy ra tòa kiện đi! Để xem có ai dám vét sạch tiền của cả nhà để đưa hết cho mẹ ruột dưỡng già không! Anh tưởng ai cũng ngu xuẩn như anh chắc?”
Mẹ tôi lấy ra tờ giấy cảnh cáo bạo lực gia đình của đồn cảnh sát: “Anh không bồi thường đúng không? Ngày mai tôi sẽ mang băng rôn đến đơn vị của anh quấy rối, cho đồng nghiệp và lãnh đạo của anh biết rõ anh là loại người vô đạo đức, phạm pháp mà còn ngang ngược!”
Tôi liếc mắt nhìn bà mẹ chồng: “Chỉ tiếc thật đấy, nuôi dạy một đứa con làm công chức cả đời, cuối cùng lại tự tay hủy hoại tiền đồ của nó. Nếu anh ta mất việc, sau này còn mơ màng gì đến nhà hay xe nữa.”
Bà ta nhỏ giọng nói: “Con trai, hay là con bán nhà đi? Bồi thường thì cũng đâu đến nỗi không trả nổi, đừng để ảnh hưởng đến công việc của con.”
Cuối cùng, hai bên đạt được thỏa thuận: căn nhà trị giá 1,2 triệu sẽ chuyển sang tên tôi, sau khi trừ khoản vay thế chấp 600 nghìn, tôi chỉ cần đưa lại cho anh ta 50 nghìn là xong.
Không ngờ, vừa bước ra khỏi Cục Dân chính, Trần Minh Khôn đột nhiên hỏi tôi: “Hôm trước cô có phải đến khoa ung bướu bệnh viện không?”
Tôi dừng bước: “Đúng vậy, sao anh biết?”
“Mẹ tôi hôm đó đi khám cảm cúm thì nhìn thấy cô.”
Bà mẹ chồng lập tức cười nhạt: “Con trai à, mẹ đã nói rồi mà, cô ta chắc chắn mắc bệnh nặng! May mà con kịp thời ly hôn, nếu không sẽ bị cô ta kéo lê đến kiệt quệ! Nhà mình có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho cô ta tiêu hoang đâu!”
Trần Minh Khôn nói: “Cô đừng trách tôi tuyệt tình, vợ chồng vốn như chim rừng, hoạn nạn đến thì ai người nấy bay. Ngoài chuyện ly hôn, sau này đừng liên lạc với tôi nữa, tôi không có tiền cho cô mượn chữa bệnh đâu.”
Tôi trầm ngâm: “Anh nói đúng, vậy thì một tháng sau tôi sẽ không đến ký giấy ly hôn đâu. Tôi cứ dây dưa cho anh chết mòn!”
Trần Minh Khôn trợn trừng mắt: “Sao cô có thể thâm độc như vậy? Chính mình sắp chết rồi còn muốn kéo tôi xuống nước! Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ kiện ra tòa!”
Bà mẹ chồng vội thúc giục: “Con trai, đi thôi, đi thôi! Tránh xa nó ra, kẻo bị lây bệnh gì thì khổ!”
Hai người họ chạy còn nhanh hơn thỏ, sợ tôi sẽ bám lấy họ không buông.
Ba tôi vừa nãy suýt chút nữa đã không nhịn được mà nói ra sự thật.
Không biết nếu Trần Minh Khôn biết người mắc bệnh là chính anh ta, anh ta sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Mấy ngày trước, tôi thực sự có đến bệnh viện. Bác sĩ gọi điện cho tôi, nói rằng đã tìm được nguồn gan phù hợp cho Trần Minh Khôn, nhưng có một đứa trẻ đang nguy kịch, xếp ngay sau anh ta trong danh sách chờ.
Tôi hiểu ý của bác sĩ, hôm qua tôi còn do dự.
Nhưng hôm nay, tôi lập tức lấy điện thoại ra, dặn bác sĩ cứ cứu đứa trẻ trước đi.
Còn Trần Minh Khôn ư?
Cứ từ từ chờ đi nhé!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận