Thầy Sáu đi một vòng rồi dừng lại chỉ tay vào chậu hoa linh lan trên bàn, nói: “Thứ này, không tốt lành.“
Ông Trần thần sắc lo lắng, lớn tiếng quát mắng đám gia nhân đi theo: “Tao đã báo vứt nó đi từ lâu, sao hôm nay nó lại ở đây?”
Một đứa người ở quỳ rạp xuống, không dám ngẩng đầu lên, sợ hãi thưa: “Dạ bẩm ông, xin ông tha cho con, tối hôm đó, con rõ ràng đã đem cái chậu này đi rất xa, rồi con còn đập nó, giẫm lên cho nát như lời ông dặn. Con cũng không hiểu… không hiểu sao nó… lại ở trong phòng cậu Tư.”
Ông Trần ngẫm nghĩ một lát, rồi đuổi hết gia nhân ra bên ngoài. Khi chỉ còn mỗi ông, thầy Sáu và Tư Vinh ông mới kể. Thật sự việc cấm trồng, thậm chí chưng hoa linh lan trong nhà là giáo huấn từ thời ông nội cậu Vinh. Ông Trần cùng các anh, chị, em trong nhà từ lúc lớn lên, hiểu chuyện đã được ba má dạy loài hoa đó là thứ mang đến vận xấu cho nhà họ Trần. Lúc ông Trần còn nhỏ có từng thấy qua một nơi trong phủ trồng đầy hoa linh lan rất đẹp, nhưng sau này, chỗ vườn linh lan đó toàn bộ đã bị đốt rụi chẳng còn gì. Gian phòng sau khu vườn đó cũng bị bỏ hoang. Cho nên ông mới nhất quyết kêu người đem bỏ từ lần đầu nhìn thấy chậu hoa đó.
Tư Vinh khó hiểu, đây rõ ràng chỉ là một chậu hoa bình thường, cậu đã giữ nó mấy tháng nay, không hề xảy ra chuyện gì lạ. Thậm chí, từ hồi để nó trong phòng, cậu còn thấy đầu óc tỉnh táo, minh mẫn, làm việc hiệu quả hơn là đằng khác.
Dường như hiểu được ý tứ của cậu, thầy Sáu mới cất lời: “Cái này có làm hại cậu, cậu cũng chẳng biết. Bây giờ nó chỉ đang cho cậu thấy những thứ tốt đẹp mà cậu rất thích đó.”
Nói đoạn, thầy Sáu một tay giơ cao cây kiếm gỗ, tay còn lại thực hiện một loạt mấy động tác gì đó trông rất phức tạp, miệng lẩm bẩm niệm mấy câu chú không thể nghe ra nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/linh-lan-tr-ng&chuong=7]
Vừa ngưng, lão đã hai tay vươn kiếm, chém từ trên xuống, đập bể chậu linh lan ngay tức khắc. Chậu hoa rơi xuống đất, vỡ tan tành, kỳ lạ là mấy bông hoa linh lan vừa nãy còn nở rộ thì ngay lúc này đã héo rũ toàn bộ, theo sau là những chuỗi âm thanh kỳ dị khiến cả đám người trong ngoài phòng đều phải ôm đầu vì đau nhức.
Thầy Sáu mắt như thấy cái gì đó xẹt ngang, liền chạy đuổi theo. Ông Trần cùng con trai và đám gia nhân cũng hớt hải theo sau. Chạy một hồi, thầy Sáu dừng lại trước một gian nhà gỗ đã đổ nát, vội hỏi: “Đây là….?”
Ông Trần liền đáp lời. Nơi này là gian nhà sau vườn linh lan đã bị bỏ hoang rất lâu mà lúc nãy ông vừa kể. Từ gia chủ đời trước đã không có ai sinh sống ở đây. Chợt cậu Tư Vinh nãy giờ vẫn đứng sau lưng ba mình lên tiếng: “Sao lại không có ai. Nơi này, rõ ràng là chỗ Linh Lan đang sống! Nhưng sao, lại thành ra như vậy?”
Thầy Sáu hướng mắt về hai cha con ông Trần hỏi Linh Lan là người nào. Cậu Vinh mới bảo cô ấy là gia sư riêng dạy học cho Út Phú em cậu, được má cậu thuê từ mấy tháng trước, và cô ấy cũng là người con gái mà cậu yêu.
“Không có!”
Tư Vinh vừa dứt lời thì bà Trần không biết từ đâu được hầu gái đỡ lại gần, lớn tiếng phủ nhận:
“Nhà này hiện không hề có người gia sư nào, vị giáo viên mà bà mời đến dạy cho Út Phú đã xin hủy vì bị ốm từ thời điểm cậu Vinh mới về nước.”
“Là cô Linh Lan sao?” Ông Trần chợt lên tiếng, bồi hồi nhớ lại chuyện xưa.
Thuở ông còn nhỏ, trạc tuổi út Phú, ba má ông lúc bấy giờ là ông bà Tri Phủ có mời về phủ một cô giáo nổi danh trong vùng đến làm gia sư cho ông, tên Linh Lan. Sau này không hiểu vì sao má ông không cho học cô ấy nữa, ông có khóc lóc xin xỏ cũng không cho gặp. Một thời gian không lâu thì nghe tin cô giáo Linh Lan đã qua đời vì bệnh nặng.
Tác giả có lời muốn nói:
Để tránh ai đó hoặc bên nào đó copy truyện không xin phép, mình đặt mất khẩu cho 2 chương cuối.
Gợi ý: trang sức Linh Lan đeo trên tay, có 7 ký tự, viết liền không dấu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận