Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LINH LAN TRẮNG

Chương 4: Cả nhà các người thật đáng chết!

Ngày cập nhật : 2025-11-09 17:17:00
Từ ngày Ba Ngân đến nhà họ Trần cũng được hơn nửa tháng nhưng cô cứ có cảm giác khó chịu. Lúc đầu, cô nghĩ là do lạ chỗ chưa quen, nhưng càng về sau lại càng thấy khó ở trong người. Ban ngày bình thường là thế vậy mà chiều xuống cô liền thấy ớn lạnh từng cơn, đầu óc cứ hay mơ màng, choáng váng. Muốn đi dạo cho thoải mái thì mới bước ra ngoài nhìn trời đất âm u, côn trùng kêu inh ỏi và quang cảnh cô tịch của dinh phủ Trần gia cô lại sợ, không dám đi.
Một tối, cô Ba đang ngồi thoa phấn thì cảm giác như có chất lỏng gì đó từng giọt, từng giọt từ trên đỉnh đầu mình chảy thẳng xuống trán. Cô nhìn kỹ lại trong gương thì thấy mấy dòng máu đỏ tươi đang chảy. Ba Ngân giật bắn người la aaaa… lên thất thanh. Mấy hầu gái từ ngoài chạy vào xem cô chủ xảy ra chuyện gì thì đã thấy cô ngã lăn trên sàn, tay chỉ vào gương kêu máu, máu kìa. Xong cô lại sờ trán mình hỏi mọi người có nhìn thấy máu không, nhưng chẳng ai thấy. Con Đào, người hầu thân cận của cô tới gần sờ thử chỉ thấy dính ít nước. Tụi người hầu liền thưa chắc do mấy nay mưa dầm mái nhà bị đọng nước hoặc dột chút thôi, mai tụi nó sẽ bẩm lên bà chủ cho thợ đến sửa.
Cũng không phải mình cô Ba Ngân mới thấy sợ, gần đây trên dưới nhà họ Trần thật sự không yên. Tụi gia đinh truyền tai nhau lâu lâu đi trực đêm lại nghe được những âm thanh gì đó rất kỳ quái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/linh-lan-tr-ng&chuong=4]

Đứa thì bảo nghe như tiếng chuông gió leng keng, đứa lại kêu là tiếng lục lạc réo rắc, đứa chưa nghe được thì chọc tụi hầu gái đó là âm thanh vang vọng từ thế giới bên kia, làm cho tụi nó tái xanh hết mặt mày.
Có thằng gia đinh mới trực đêm lần đầu trong miệng cứ lẩm bẩm Nam mô A Di Đà Phật, vừa đi vừa cầu nguyện đừng để nó nghe hay nhìn thấy gì bậy bạ. Đúng là trời không chiều lòng người, đột nhiên gió bão nổi lên thổi ngọn đuốc trên tay nó tắt lịm, rồi sấm chớp rền vang liên hồi. Thằng nhỏ sợ tè cả ra quần, chỉ biết chạy mà càng chạy càng không biết đã đến đâu. Giữa đường nó vấp phải cái gì đó ngã sõng soài, choáng váng ngước lên chỉ thấy cái bóng trắng mờ mờ, tóc dài xõa rũ rượi vừa lướt qua cùng một tiếng cười quỷ dị của phụ nữ. Nó chỉ kịp trợn 2 con mắt rồi ngã ra xỉu. Sáng sớm, bọn gia đinh tìm thấy thằng nhỏ phía trước một gian nhà gỗ đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
Ông Tổng đốc lúc nào cũng bận bịu sự vụ bên ngoài, tất cả việc trong nhà là do một tay bà Trần lo liệu. Bà Trần dù nghe được nhiều chuyện kỳ quái xảy ra gần đây nhưng cũng không dám nói cho chồng biết, sợ ông phiền lòng, nghĩ chắc chỉ là bọn gia nhân đồn nhau bậy bạ, chứ chẳng có chi là sự thật. Cho đến một đêm, ông bà Trần đang ngủ thì đột nhiên bà Trần bị cái tay ai đó kéo chân mình mấy lần. Bà giật mình tỉnh dậy mặt xanh lè xanh lét, nhìn ngó xung quanh căn buồng tối om hồi lâu không thấy động tĩnh gì, bà tự trấn an rằng chắc mình chỉ nằm mơ thấy ác mộng. Chợt ngó qua chỗ bàn trang điểm, đương lúc bên ngoài nổi sét sáng trời bà Trần đứng tim khi thấy bóng dáng một đứa nhỏ chừng 5, 6 tuổi cầm dao chỉ về phía mình nói: “Cả nhà các người thật đáng chết!”
Bà Trần hoảng hồn la thất thanh, ông Trần cũng giật mình tỉnh giấc. Lúc nhìn rõ thì ra là cậu Út Phú. Cẩu bị mộng du, không hiểu làm sao lấy được con dao, cũng không biết làm sao lần sang phòng ba má mình dọa bà Trần một phen muốn mất vía.
Thời gian đó trong lòng bà Trần lúc nào cũng bất an, dường như linh cảm của người phụ nữ cho bà biết những chuyện vừa xảy ra không được mấy bình thường. Đương lúc Ba Ngân và gia đình cổ tỏ rõ ý tứ muốn hai nhà kết mối lương duyên, cũng nghe mấy bà bạn nói bên người Hoa có tục lệ tổ chức chuyện vui để xua đuổi tà khí, bà Trần liền gấp rút chuẩn bị luôn. Việc cưới gả đã được người lớn hai bên định đoạt, chỉ có cậu Tư Vinh là mãi không chịu, còn đòi bỏ nhà đi. Bà Trần từ lâu đã sai thằng Thạch âm thầm quan sát mọi hành động của cậu Tư, ngày cẩu đi đâu, làm gì, thằng Thạch đều đi theo rồi về trình lại cho bà, bao gồm cả những người mà cậu gặp, đặt biệt là nữ giới. Thằng Thạch sợ bị đánh nên nhất mực làm theo, chắc chắn là nó không dám nói dối bà.

Bình Luận

0 Thảo luận