Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LINH LAN TRẮNG

Chương 2: Gặp gỡ

Ngày cập nhật : 2025-11-09 17:13:24
Cậu Vinh buồn chán là vậy, còn thằng Thạch bên cạnh lại run lên từng cơn. Cái thằng từ nhỏ yếu bóng vía, gió đêm thổi tới là làm nó ớn lạnh từ dưới sống lưng lên tới óc, da gà da vịt nổi cục cục, chỉ biết vòng hai tay, co người khúm núm nói với cậu Tư: “Thưa cậu, hay là mình về phòng nghỉ đi cậu, chứ trời tối mà đi xa quá, nhà này lại rộng, có chỗ con còn chưa đi tới, đi nữa con sợ hai cậu cháu mình hết biết đường về.”
Tư Vinh phá lên cười, bảo thằng Thạch có sợ thì về trước đi, chốc nữa cậu về sau. Thằng Thạch tuy sợ thật nhưng vẫn gắng nói đỡ rằng để nó về lấy thêm cái áo khoác cho cậu, lúc cậu đi chỉ choàng mỗi cái áo vét-tông bên ngoài, gió đêm nay lại lạnh như vậy, sớm mai cậu mà bệnh thì nó bị ông bà cho ăn đòn là cái chắc.
Bớt được thằng Thạch yếu vía, cậu Vinh chậm rãi sải bước qua từng gian nhà cổ kính, vừa đi cậu vừa sắp xếp các dự định tương lai trong đầu. Không biết đã đi bao lâu, cậu dừng lại trước một gian nhà gỗ trông rất cũ kỹ, bên trong thấp thoáng ánh đèn dầu lờ mờ.
Gian nhà tuy đơn sơ nhưng cậu nhìn qua là biết ở đây có người ở, hơn nữa là một người sống rất sạch sẽ gọn gàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/linh-lan-tr-ng&chuong=2]

Đang nghĩ lơ mơ cậu đột nhiên nghe tiếng ai đó sau lưng, hỏi: “Anh là…”
Vội quay người lại, cậu Tư giật mình thấy tim mình đột nhiên đập hối hả. Bởi lẽ, cô gái trước mặt thật quá đẹp. Cô toàn thân một bộ áo dài trắng, mái tóc dài óng ả, thỉnh thoảng gió lay vài sợi tóc mai tung bay, tay cầm một chiếc đèn lồng, trên cổ tay cô đeo một chiếc vòng bạc có điểm xúy vài cái lục lạc hình hoa linh lan nho nhỏ. Mỗi lúc cô cử động, chuông nhỏ lại kêu lên thành những chuỗi âm thanh rất vui tai.
Lần đầu tiên cậu Tư thấy cô gái nào đẹp đến như vậy, không váy đầm xa xỉ, cũng không phấn son nước hoa đắt tiền, trên người cô thoang thoảng có một mùi hương gì đó rất đỗi ngọt ngào, toàn thân toát lên khí chất thanh nhã, cổ điển nhưng cực kỳ thu hút mà trước giờ không cô gái Sài Thành hay thậm chí là gái Tây nào cho cậu cảm giác như vậy. Từ giây phút đó, cậu Tư biết mình đã bị cô gái này hớp hồn mất rồi.
Trò chuyện một hồi thì cậu được biết cô gái tên Linh Lan, là giáo viên dạy trẻ được bà Trần thuê về dạy vỡ lòng cho út Phú, em trai mình. Hai người vừa gặp như đã quen, lại cùng niềm đam mê về kiến thức Đông - Tây nên nói chuyện đến khuya lúc nào không biết. Linh Lan ngỏ ý tặng cậu chiếc đèn lồng, rằng trời tối như vậy cậu về có đèn cũng dễ đi hơn.
Cậu Vinh nhận lấy, đang lây hoay tìm trên người mình có gì tặng cho cô xem như quà gặp mặt không thì chợt tiếng kêu oang oang của thằng Thạch làm cậu phân tâm phải quay lại: “Cậu đi đâu ra tới đây làm con tìm nãy giờ mới thấy. Chút nữa là con về chứ không dám đi tiếp, về mau cậu ơi, gần nửa đêm rồi.”
Tư Vinh nghiêm mặt: “Ai biểu mày đi, đã bảo cậu đi mình được.”
“Mà cậu lấy ở đâu ra cái đèn lồng này vậy?” Thằng Thạch hỏi.
Tư Vinh vui vẻ nhìn nó, đáp: “Đèn này là của cô Linh Lan tặng, cô Linh Lan đây là…”
Vừa nói cậu Vinh vừa quay ra phía sau toan giới thiệu Linh Lan cho Thạch. Nhưng kỳ lạ là mới đó mà đã chẳng thấy ai nữa, gian nhà gỗ trước mặt cũng chẳng còn ánh đèn.
“Ai cậu…?“
Nãy con tới thấy cậu đứng đây có mình thôi đó, con thề là không có ai phía sau cậu đâu.”
Nói đoạn, thằng Thạch mặt trắng bệch, tay chân rụng rời, làm rơi cả cái áo khác đang cầm trên tay, nghĩ không lẽ cậu Tư gặp ma, rồi kéo cậu Tư chạy một mạch, vừa chạy vừa la ỏm tỏi kêu cứu. Khó khăn lắm Tư Vinh mới ngăn được nó dừng chạy và dừng la rồi giải thích, đó là cô giáo của Út Phú, chắc là mới được má cậu sắp xếp cho ở tại gian nhà đó.
Về đến phòng, còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, Tư Vinh bỗng giật mình ngạc nhiên khi thấy chậu hoa Linh Lan vừa nãy trong bữa tiệc mà ba kêu gia nhân đem bỏ đang được đặt ngay ngắn trên bàn, cạnh đầu giường ngủ của cậu. Cậu tự nhũ có lẽ tên gia nhân lúc nãy thấy cậu thích nó nên mới mang vào lại. Vừa hay, hôm nay cũng gặp một cô gái tên Linh Lan, cậu nhìn chậu hoa lại càng thấy thích, quyết định sẽ giữ nó trong phòng.

Bình Luận

0 Thảo luận