Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LINH LAN TRẮNG

Chương 1: Cậu Tư Vinh

Ngày cập nhật : 2025-11-09 17:12:03
Chuyện xảy ra từ rất lâu, vào đầu những năm 1900, tại gia trang bề thế của nhà họ Trần. Nghe đâu ông Tổng đốc Trần Hữu Phong tuổi đã ngoài ngũ tuần lúc bấy giờ là một trong 4 người giàu có bật nhất tại xứ Nam Kỳ Lục Tỉnh. Ông bà Trần có cả thảy 5 người con trai và 3 cô con gái, trong đó người được kỳ vọng nhất chính là cậu con trai thứ tư, tên Trần Hữu Vinh tuổi độ hai mươi lăm. Cậu Tư Vinh từ nhỏ đã học hành tấn tới, thông minh hơn người nên sớm được cha đưa sang Pháp du học toan để sau còn về làm việc lớn, giúp ông gánh vác gia đình.
Ngày cậu Vinh du học trở về, cả nhà họ Trần bày tiệc chiêu đãi cực kỳ linh đình. Khách mời từ các vị trọc phú giàu nứt đố đổ vách, các quan viên lớn nhỏ trong bộ máy cai trị châu, huyện, xã đến các quan chức người Pháp. Tất cả đều nể danh ông Tổng đốc Trần mà đến.
Thế rồi giữa lúc bữa tiệc đang diễn ra, thì một tên gia nhân cung kính mang trình lên ông Trần một chậu hoa linh lan trắng, bẩm rằng có người gửi tặng cho cậu Tư, mừng ngày cậu về nước.
Ông Trần đột nhiên tối sầm mặt, bảo gia nhân lập tức mang đi vứt, vứt đi đâu càng xa càng tốt. Cậu Tư Vinh bèn ngăn lại, bảo: “Sao thế thưa ba? Ở bên kia người ta rất thích hoa này, nghe họ bảo linh lan là biểu tượng của hạnh phúc. Con thấy cũng hay, trông cũng thuận mắt, cứ cho gia nhân đem vào phòng con để mấy bữa.”
Mấy viên quan người Pháp trong bữa tiệc cũng gật gù đồng ý, rằng loài này bên họ gọi là Muguet de mai, người Pháp hay tặng nhau, cầu mong niềm vui và sự may mắn.
Thế rồi họ lại chuyển đề tài sang phụ nữ, chủ đề khó mà thiếu được trên bàn nhậu của những gã đàn ông sành đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/linh-lan-tr-ng&chuong=1]

Cụ thể bên nước họ có chuyện cho rằng hoa linh lan tượng trưng cho giọt nước mắt của người phụ nữ.
Tiếp lời, một gã Tây cười cợt nói: “Chính xác là nước mắt ả đàn bà đương chờ đợi tình nhân. Thế này, không phải có nàng tiểu thư nào đang chờ đợi cậu Tư đấy chứ?”
Cậu Tư Vinh liền lên tiếng phủ nhận, rằng mình mới về nước dâu có quen cô gái nào. Chắc hoa này do bạn bè của ba cậu tặng.
Đám đàn ông sôi nổi một hồi quay sang vẫn thấy ông Trần im bặt, vẻ mặt trầm ngâm. Cả bọn đang không hiểu chuyện gì thì ông lên tiếng: “Sự là từ mấy đời trước, nhà họ Trần của lão có lời huấn rằng, không được trưng dụng loại hoa này, nhất là vào các dịp quan trọng. Lão cũng không rõ nguyên do, nhưng phận làm con cháu cớ chi lại cãi lời tổ tông. Nên mong các vị ở đây thông cảm, thông cảm.”
Nói đoạn, ông Trần sai người ở mang chậu linh lan trắng muốt kia xuống, cũng dặn kỹ nhớ mang đi vứt thật xa dinh phủ Trần gia, tốt nhất là lúc vứt hãy đập cho nát.
Chuyện về một chậu hoa cơ hồ không ảnh hưởng gì đến bữa tiệc. Quan khách ai nấy ra về đều thỏa mãn với sự xa hoa của đồ ăn thức uống, khung cảnh hết mực bề thế của nhà họ Trần cùng những thú vui mà ông Tổng đốc dốc lòng sắp xếp.
Đêm hôm đó, sau khi tiệc tan, cậu Tư Vinh không ngủ được bèn đi dạo vòng quanh trong khuôn viên nhà Theo cùng có gia đinh thân cận của cậu, thằng Thạch. Tuy nói cậu sinh ra ở đây, nhưng từ năm mười mấy tuổi đã được ông Trần gửi sang Pháp học tập, đối với một nơi rộng lớn như dinh phủ nhà họ Trần, cậu khó mà nhớ nổi từng chi tiết. Tuy nhà cậu rộng là thế nhưng cậu thấy bên Tây người ta hiện đại hơn rất rất nhiều, nào đèn đuốc sáng choang, nào xe cộ tấp nập.
Chứ như này, một nơi nhiều cây cảnh, trang trí kiểu cách cổ điển, chốc lát lại nghe tiếng con gì đó kêu, không khỏi khiến người ta cảm thấy buồn rười rượi hoặc là thấy cô quạnh không chịu được.

Bình Luận

0 Thảo luận