Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LINH LAN TRẮNG

Chương 3: Cô Ba Ngân

Ngày cập nhật : 2025-11-09 17:14:51
Trấn an thằng Thạch là thế, chứ cậu Tư cũng không khỏi nghi ngờ về người con gái mà cậu vừa gặp. Cớ sao cô ấy đột nhiên biến mất nhanh như vậy? Giống như chưa bao giờ xuất hiện hay trò chuyện với cậu.
Sáng hôm sau, nhân lúc Út Phú sang chơi, Tư Vinh mới hỏi thăm thông tin cô giáo. Nhắc tới cô giáo của mình, Út Phú dường như rất vui thích mà nói: “Anh Tư hỏi cô Linh Lan sao, cô ấy dạy cho em rất nhiều thứ, cũng thường hay chơi với em, chứ không bỏ mặc em như ba má. Em thật sự rất thích cô Linh Lan. Nếu anh Tư gặp cổ thì cũng sẽ thích…”
Nghe đứa em trai 5 tuổi của mình luyên thuyên cô Linh Lan tốt chỗ này, cô Linh Lan hay chỗ nọ, trong lòng Tư Vinh cũng yên tâm phần nào. Cũng nhờ Út Phú, anh mới biết hóa ra Linh Lan không thích giao tiếp với người lạ, thường chỉ gặp cậu Út để dạy học, đặc biệt càng không thích tiếp xúc với người nhà họ Trần. Thế mà đêm qua khi biết cậu là Hữu Vinh, con trai thứ của Trần gia, cô ấy không hề tỏ ra xa cách, vẫn lịch sự trò chuyện với cậu.
Cậu Vinh thầm khen ngợi Linh Lan quả thật tinh tế, hiểu lễ nghĩa, lại càng cảm thấy yêu thích cô gái trong bộ áo dài trắng ấy hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/linh-lan-tr-ng&chuong=3]

Kể từ hôm đó, buổi tối nếu cậu rãnh sẽ đến gian nhà gỗ tìm gặp Linh Lan để hàn huyên tâm sự.
Mọi chuyện cứ trôi qua êm đềm như thế cho đến 3 tháng sau. Lúc này tình cảm giữa cậu Tư Vinh và Linh Lan đã rất sâu đậm. Cậu Vinh hứa sẽ nhanh chóng thưa chuyện với ông bà Trần rồi đến nhà hỏi cưới Linh Lan về làm vợ.
Nào ngờ một hôm bà Trần, đưa về nhà một cô tiểu thư sang trọng, giới thiệu là cháu họ của bà, tên Ngọc Ngân, thường gọi là Ba Ngân, con gái nhà gia giáo, gia đình lại có quan hệ giao thương với các vị quan chức cấp cao người Pháp. Bà rằng thấy ưng bụng cô ấy làm dâu, nên mời cô đến gia phủ ở chơi vài tháng, sẵn bồi đắp tình cảm với cậu con trai cưng.
Tư Vinh vừa nghe ý mẹ như vậy liền từ chối, bảo rằng mình đã có người trong lòng, thêm nữa cậu từ lâu bị ảnh hưởng bởi văn hóa tự do của phương Tây nên không chấp nhận việc cưới hỏi sắp đặt.
Bà Trần bên ngoài giả bộ nói ngọt, rằng nếu giờ cậu chưa ưng thì cứ coi Ngọc Ngân như em gái hay bạn bè, để cổ ở nhà chơi mấy bữa rồi về. Sau lưng lại âm thầm gọi thằng Thạch đến vừa đánh vừa tra hỏi xem gần đây cậu Tư có quan hệ với những cô gái nào? Bà muốn biết, con nhỏ nào dám rù quến đứa con trai ngoan ngoãn của bà, để nó dám cãi lời bà như vậy. Nếu là con gái nhà môn đăng hộ đối thì còn được, chứ mà đứa bần nữ nào dám lén phén thì bà nhất quyết phải can ngăn.
Vừa dọn đến dinh phủ nhà họ Trần, cô Ba Ngân đã đến tìm cậu Vinh nói chuyện: “Anh Tư có còn nhớ em không?”
Tư Vinh lục lọi trong trí nhớ thì mới mài mại nghĩ ra cái tên Ngọc Ngân đúng là có hơi quen, hồi cậu mười lăm tuổi đã từng được mẹ dẫn sang nhà cô ấy chơi, nhưng ấn tượng không mấy sâu sắc, chỉ khách sáo trả lời: “Ba Ngân lớn rồi, chút nữa là anh không nhìn ra.”
Ba Ngân cười tủm tỉm, nghĩ bụng người xinh đẹp như cô ai gặp mà lại không nhớ. Cứ ngày ngày ở bên cậu Vinh như này thì thời gian sau cậu ấy chắc chắn sẽ thích cô, rồi hai người sẽ làm đám cưới, y như ý muốn của cô và ba má cô.
Thời gian này là tiết giữa thu, miền Nam lúc nắng. lúc mưa thất thường. Ngày hôm đó đất trời một màu u ám, mưa rả rích đã mấy hôm chưa tạnh.
Trong lúc mấy người làm của nhà họ Trần đang quát oang oang bọn ăn xin tụ tập trước cổng, thì một ông lão râu dài điểm bạc, tay cầm ô, vai đeo cái túi vải đã sờn bước đến, lão nhìn vào trong rồi thở dài một tiếng, nói: “Nhà này sắp không xong rồi!”
Bọn gia nhân vừa nghe lão nói thì phát cáu đuổi đi. Bởi ông Trần tuy tư tưởng cởi mở, thích giao thiệp với người Tây nhưng có niềm tin to lớn đối với các vấn đề tâm linh. Ông ghét nhất trong nhà có ai nói những lời không may mắn. Chuyện này mà để ông nghe được thì có khi bọn nó cũng bị phạt nặng. Chẳng hiểu có phải những lời không hay của ông lão kia đã ứng nghiệm thật hay không mà kể từ ngày đó nhà họ Trần bắt đầu xảy ra những sự việc kỳ lạ.

Bình Luận

0 Thảo luận