16
Sự thật cho chúng ta thấy, đừng tùy tiện cho người cá uống thuốc, hậu quả chúng ta không chịu nổi.
Hôm qua tôi còn cố gắng run rẩy mà xuống giường được.
Lần này thì thẳng thừng không thể dậy nổi.
Thật không hiểu nổi, sao người đàn ông này ngày nào cũng có sức lực dùng không hết vậy?
Khi tỉnh dậy, tôi quay lưng về phía Lục Tầm.
Eo bị cánh tay anh ôm chặt.
Cảm nhận được tấm lưng áp vào là cơ thể rắn chắc của người đàn ông, cùng với cái đuôi cá thỉnh thoảng nghịch ngợm.
Cuối cùng tôi không nhịn được xoay người đấm anh một cái.
"Anh còn giả vờ ngủ nữa."
Lục Tầm bật cười, nắm lấy nắm đấm của tôi đặt lên môi hôn nhẹ.
Tôi rút tay lại ngay, nhích ra xa một chút, quay đầu không nhìn anh.
Lục Tầm nhanh chóng áp sát lại, dính chặt hơn cả lúc nãy.
Vùi đầu vào cổ tôi cọ cọ, khẽ nói: "Tâm Tâm, anh yêu em."
"Thôi đi, yêu em nhiều năm mà lạnh nhạt với em như vậy, tưởng em dễ bị lừa lắm sao?"
Lục Tầm giọng ủy khuất: "Oan quá. Tại em nói chỉ thích người không thích em, anh mới phải cố kìm nén bản thân, lạnh nhạt với em."
Tôi nghi hoặc: "Em có bao giờ nói thế đâu?"
17
Sau đó, Lục Tầm kể lại chuyện xưa mà ngay cả tôi cũng không nhớ.
Lúc đó tôi vừa tốt nghiệp đại học, làm việc tại một công ty. Lục Tầm tới công ty tôi đàm phán hợp tác, đã phải lòng tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh luôn tìm cơ hội làm quen, nhưng lại nghe được cuộc nói chuyện giữa tôi và Du Thanh ở căng tin.
Theo Lục Tầm kể lại, lúc đó tôi từng khẳng định chắc nịch: tôi chỉ thích những người lạnh lùng, không thích tôi, một khi người đó đã thích tôi rồi thì tôi sẽ chẳng còn hứng thú nữa.
Nghe những lời này, Lục Tầm như bị sét đánh, không dám tiếp cận tôi nữa. Sau đó, anh trực tiếp hợp tác với sếp của tôi lúc bấy giờ, lên kế hoạch cho buổi mai mối sau này.
"Vậy là chỉ vì câu nói đùa của em lúc đó mà anh đã lạnh nhạt với em nhiều năm như vậy sao?"
"Tử Hàng cũng vì nghe lời anh mà thành ra thế?"
Lục Tầm khẽ "ừ" một tiếng.
Anh lo lắng vùi đầu vào lòng tôi, không dám nhìn.
Đầu óc của người cá đều làm bằng bột nhão à?
Ban đầu tôi hơi giận, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của Lục Tầm, cơn giận nhanh chóng tan biến. Dù sao trong những năm anh giả vờ lạnh nhạt, từng hành động đều thấm đẫm tình yêu dành cho tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-th-ng-c-c-kh-theo-u-i-l-i-v&chuong=7]
Chỉ là lúc đó tôi không nhìn thấy mà thôi.
Thôi vậy, biết làm sao được? Ông chồng ngốc nghếch của mình, chỉ có thể tự mình cưng chiều thôi.
"Vậy hôm qua anh đã nhịn được về nhà thế nào? Nghe nói Tống Vi còn lừa anh vào khách sạn, vậy mà anh còn có thể tự khóa mình trong nhà vệ sinh."
Lục Tầm đột ngột ngẩng đầu lên, giọng gấp gáp: "Tâm Tâm, anh không để cô ta chạm vào người anh đâu, anh sạch sẽ mà."
Có vẻ sợ tôi không tin, anh còn đặt tay tôi lên ngực mình.
"Không tin em kiểm tra đi, mọi chỗ trên người anh chỉ để mình em chạm vào thôi."
Tôi vội vàng an ủi: "Em tin anh, em chỉ nghe chú Trần nói thuốc đó rất mạnh, những người cá khác vừa chạm vào đã mất hết lý trí, nên thuận miệng hỏi thôi."
Lục Tầm giọng buồn bã: "Lúc đó trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, anh là của em, chỉ là của riêng em."
"Nếu bị những cô gái khác chạm vào, chắc chắn em sẽ không cần anh nữa, nên dù chết anh cũng không thể làm chuyện đó."
Những lời của Lục Tầm khiến tôi cảm động đến đỏ hoe mắt.
Tôi ôm anh chặt hơn: "Đồ ngốc."
18
Ngay ngày hôm sau, Tống Vi bị Lục Tầm đưa vào đồn cảnh sát vì tội chuốc thuốc.
Qua điều tra mới phát hiện ra cô ta còn làm nhiều việc phạm pháp khác.
Cộng thêm vấn đề trốn thuế nghiêm trọng của bố mẹ cô ta.
Cả nhà đều vào tù.
Những ngày sau đó, hệ thống không còn liên lạc với tôi nữa, tôi cũng không bị xóa bỏ.
Đôi khi tôi nghĩ, liệu hệ thống có thực sự tồn tại không, mọi thứ trước đây có phải chỉ là ảo giác của tôi.
Nhưng thực tế cho tôi biết không phải vậy.
Những chuyện đó đều đã thực sự xảy ra.
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, hệ thống sẽ xuất hiện và đưa tôi đi.
Hoặc có lẽ bây giờ tôi nên lập tức ly hôn với Lục Tầm, để có thể sửa chữa cốt truyện.
Với tình cảm Lục Tầm dành cho tôi, chỉ cần tôi kiên quyết muốn làm gì, anh đều sẽ đồng ý.
Thậm chí còn cho tôi tài sản đến kiếp sau cũng tiêu không hết.
Đây chẳng phải là thứ tôi luôn theo đuổi sao?
Nhưng, mẹ, con xin lỗi.
Có vẻ con cũng sẽ đi theo vết xe đổ của mẹ rồi.
Giữa tình yêu và tiền bạc, chọn tình yêu.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận