11
May mắn là lần này Lục Tầm không quấn lấy tôi quá lâu.
Khi tỉnh dậy vào buổi chiều, anh đã đi rồi.
Bên giường là mảnh giấy anh để lại.
Nói rằng công ty có việc, anh phải về trước, tôi có thể đi lại tự do trong nhà, nhưng không được rời khỏi biệt thự.
Có vẻ sợ tôi giận, cuối cùng còn thêm một câu:
"Về sẽ mua cho em chiếc nhẫn kim cương giới hạn em thích lúc trước."
Thực ra tôi không giận.
Thế này cũng tốt, hệ thống không thể ra lệnh cho tôi rời đi nữa.
Tôi lấy điện thoại ra, toàn là tin nhắn của Du Thanh.
Hỏi thăm tình hình của tôi.
Tin nhắn mới nhất nói nếu tôi không liên lạc, cô ấy sẽ báo cảnh sát.
Tôi vội nhắn tin nói mình không sao.
Ngay lập tức, Du Thanh gọi điện đến.
"Kiều Ngôn Tâm, cậu muốn tớ lo đến chết à?"
Nghe thấy giọng tôi, Du Thanh mới thật sự thở phào.
Tôi hỏi về tình hình của Du Nhiên.
Du Thanh nhẹ nhàng nói: "Thực ra không có gì, trẻ con gây gổ, thầy cô phóng đại thôi."
"Hai đứa chỉ là giành đồ, Tử Hàng vô ý làm chảy máu mũi thằng bé."
"Bác sĩ phòng y tế đã xử lý hôm qua rồi, thậm chí còn không phải đến bệnh viện."
Tôi áy náy xin lỗi Du Thanh.
Tôi lại nói với cô ấy tạm thời mình chưa về.
Sau khi cúp máy, tôi thấy một bóng dáng nhỏ trốn ngoài cửa, không dám vào.
Không phải Lục Tử Hàng thì còn ai nữa chứ.
12
"Lục Tử Hàng, con làm gì ngoài đó vậy?"
Nghe giọng tôi, Lục Tử Hàng như bị giật mình.
Vô thức trả lời: "Con không có ở ngoài đó."
Nghe vậy tôi không nhịn được cười.
Lục Tử Hàng có vẻ cũng thấy mình ngốc quá.
Cuối cùng cúi đầu, chầm chậm đi vào.
Hồi lâu mới lên tiếng: "Con... con không cố ý đánh cậu ấy."
Ra là muốn giải thích chuyện này.
Tôi kiên nhẫn hỏi: "Vậy tại sao con giành đồ với Du Nhiên?"
"Cậu ấy cầm bánh pudding dâu tây mẹ làm, mẹ nói chỉ làm cho con thôi, đó là của con."
Thì ra là vậy, Du Nhiên luôn thích đồ ngọt tôi làm.
Tôi làm thêm một ít cho nó mang đến trường, không ngờ lại khiến Lục Tử Hàng kích động thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-th-ng-c-c-kh-theo-u-i-l-i-v&chuong=5]
"Nhưng trước đây con nói con không thích đồ ngọt mà."
Lục Tử Hàng mắt đỏ hoe, cúi đầu không đáp.
"Dù sao thì giành đồ cũng là sai, ngày mai con phải xin lỗi Du Nhiên biết chưa?"
Lục Tử Hàng im lặng một lúc, miễn cưỡng gật đầu.
Nhìn vẻ mặt tủi thân của thằng bé, tôi cũng thấy đau lòng.
"Vậy lát nữa mẹ làm bánh pudding dâu tây cho con ăn nhé?"
Có vẻ bị từ "mẹ" chạm đến, Lục Tử Hàng ngẩng đầu nhìn tôi.
Mắt càng đỏ hơn.
Nhưng vẫn cố nhịn không khóc, nhanh chóng bước đến trước mặt tôi.
"Con sẽ không nhờ người khác chỉ bài nữa, mẹ muốn hôn con lúc nào cũng được, con không cần người khác làm mẹ con."
"Những bài mẹ không hiểu, con sẽ không học nữa, chỉ học những bài mẹ biết thôi."
"Mẹ có thể không ly hôn với ba được không?"
13
Quả nhiên là trẻ con, chắc vì những lời tổn thương tôi nói trước đây mà canh cánh trong lòng lâu rồi.
Nghe mà khóe mắt tôi cũng ươn ướt.
Nhưng lý trí nhanh chóng kéo tôi về.
"Làm sao được chứ."
"Nếu con không học hành tử tế, sau này lấy gì nuôi mẹ, mẹ còn đang đợi con mua túi xách phiên bản giới hạn cho mẹ đấy."
Dù sao tôi cũng có chút tự biết mình.
Nếu Lục Tử Hàng chỉ học những bài tôi hiểu, e là cả đời này không phải học nữa.
"Vậy mẹ nuôi con, là để sau này con kiếm tiền nuôi mẹ, mua túi xách phiên bản giới hạn cho mẹ sao?"
Đối diện câu hỏi của Lục Tử Hàng, tôi không biết trả lời sao, chỉ có thể cười gượng.
Lỡ nói ra lời thật lòng mất rồi.
Trẻ con bình thường nghe xong chắc sẽ buồn.
Nhưng Lục Tử Hàng lại lau nước mắt, vui vẻ nói:
"Con hiểu rồi, con nhất định sẽ học thật giỏi, sau này kiếm tiền nhiều hơn cả ba."
"Không chỉ mua túi xách phiên bản giới hạn cho mẹ, còn mua nhẫn kim cương, mua biệt thự nữa."
Nói xong, Lục Tử Hàng mãn nguyện rời đi.
Bộ dạng đắc ý như biết mẹ cần mình vậy.
Hệ thống im lặng nãy giờ không nhịn được châm chọc: [Xem kìa cái vẻ không coi tiền ra gì, y hệt ba nó.]
Tôi liếc hệ thống.
Trong lòng vẫn tự hào vì có một đứa con thần tiên như vậy.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận