01
Năm nay là năm thứ 8 kể từ khi tôi và Lục Tầm kết hôn, tôi đang chuẩn bị tham dự buổi họp phụ huynh của con trai Lục Tử Hàng.
Trong lớp học, Lục Tử Hàng lại một lần nữa được giáo viên biểu dương vì đạt giải nhất cuộc thi Toán Olympic tháng trước.
Các phụ huynh liền đến hỏi kinh nghiệm nuôi dạy con của tôi.
Tôi liếc nhìn Lục Tử Hàng mặt mày không có chút không biểu cảm gì, hắng giọng, nghiêm túc nói:
"Chúng ta phải cho trẻ có tuổi thơ vui vẻ, chỉ khi chúng vui vẻ mới có thể phát huy được tính chủ động trong học tập..."
Các phụ huynh nghe xong gật đầu lia lịa, lập tức lấy bút ra vừa nghe vừa ghi chép lại.
Rồi họ quay về hủy hết các lớp học thêm của con mình.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bọn trẻ, tôi nắm tay Lục Tử Hàng rời đi, không mang theo một chút xao động nào.
Không có cách nào khác, từng trải qua mưa gió nên luôn muốn che ô cho người khác.
Trên xe, sắc mặt Lục Tử Hàng càng lạnh hơn, thằng bé lặng lẽ rút tay về, dường như không vui vì tôi được nhiều bạn nhỏ yêu mến.
Tôi lấy từ trong túi ra loại kẹo mà nó thích nhất, bóc ra rồi nhét vào miệng thằng bé.
Lúc này Lục Tử Hàng mới dịu đi đôi chút.
Dáng vẻ nghiêm túc của thằng bé đáng yêu quá, tôi không nhịn được "chụt" hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ ấy.
Lục Tử Hàng giật mình cứng người, lấy tay lau mặt: "Bà nội nói nước bọt có nhiều vi khuẩn, không được để người khác hôn bừa bãi."
Mặc dù bị ghét bỏ nhưng tôi chẳng thèm để tâm.
Vì tôi phát hiện dù bề ngoài Lục Tử Hàng tỏ vẻ phản đối, quay mặt không nhìn tôi, nhưng vành tai đã đỏ ửng một cách rõ ràng.
Đúng là tuổi không giấu được chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-th-ng-c-c-kh-theo-u-i-l-i-v&chuong=1]
Thật ra Lục Tử Hàng không thân thiết với tôi cũng bình thường.
Từ khi được sinh ra, thằng bé luôn được hai bậc trưởng bối nhà họ Lục chăm sóc.
Những thứ cháu đích tôn nhà họ Lục cần học, không phải một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường như tôi có thể dạy được.
Tôi không trách hai ông bà.
Ngược lại, tôi rất cảm ơn họ.
Dù sao tôi cũng sẽ sống lâu hơn họ, nếu thằng bé được nuôi dạy tốt, người hưởng lợi cuối cùng vẫn là tôi.
02
Về đến nhà, Lục Tầm đang ngồi xem tài liệu trên sofa, bên cạnh là thư ký Tống Vi.
Thấy tôi vào, Tống Vi tỏ ra gò bó hẳn: "Chào Lục phu nhân, tôi đến đưa tài liệu cho Chủ tịch Lục."
Tôi chưa kịp nói gì thì cậu nhóc bên cạnh đã reo lên vui mừng: "Dì Tống Vi!"
Rồi thằng bé lập tức lấy ra mấy quyển vở tập: "Dì đến đúng lúc quá, con có mấy bài không hiểu, dì dạy con được không?"
Tống Vi tốt nghiệp trường danh tiếng trong nước, sau đó còn du học ở trường Ivy League, là người tài năng điển hình với chỉ số thông minh cao, không trách được con trai thấy cô ta mà mừng rỡ như vậy.
Dù sao ngoài gia đình, nó cũng có thể có nhiều người mình thích.
Tống Vi nhìn tôi với ánh mắt hơi lo lắng.
Còn tôi trực tiếp chắp tay: "Làm ơn đi, cô dạy nó với, mấy bài đó tôi thật sự không hiểu."
"Phụt" một tiếng, Lục Tầm bên cạnh không nhịn được cười.
Tôi trừng mắt nhìn anh, anh mới miễn cưỡng nín cười.
Có gia sư miễn phí không dùng thì phí, vậy là tôi không cần giám sát Lục Tử Hàng học nữa.
Có trời mới biết tôi đau khổ thế nào khi nhìn những bài toán Olympic của nó.
Tống Vi hoàn toàn bị hành động của tôi làm cho choáng váng.
Không trách được cô ta căng thẳng, dạo này trong giới đều đồn Tống Vi mới là người Lục Tầm thật sự muốn cưới.
Hai người tài sắc vẹn toàn, phối hợp ăn ý trong kinh doanh.
So với tôi - người vợ chính thức chẳng biết gì, chỉ thích tiền này, họ quả thực xứng đôi hơn.
Có lẽ Tống Vi lo tôi sẽ để tâm đến những lời đồn bên ngoài.
Thực ra tôi chẳng quan tâm chút nào.
Trước khi cưới tôi đã biết Lục Tầm không yêu tôi.
Sau khi cưới tất nhiên cũng không dám mơ mộng có thể khiến anh thay đổi.
Từ nhỏ tôi đã biết, nếu chỉ được chọn một thứ giữa tiền và người.
Thì tôi sẽ không chút do dự mà chọn tiền.
Nhìn Tống Vi bị Lục Tử Hàng kéo lên lầu, tôi thả lỏng ngã xuống sofa, thở dài nhẹ nhõm.
Lục Tầm bên cạnh vẫn đang nghiêm túc làm việc.
Anh có sống mũi cao đeo kính gọng vàng, vẻ ngoài nho nhã kiềm chế.
Được rồi, tôi thừa nhận, lúc đó tôi đồng ý nhanh như vậy, một nửa là vì khuôn mặt này.
"Sao hôm nay anh tan làm sớm vậy?"
Động tác lật trang của Lục Tầm khựng lại, nụ cười lúc nãy đã biến mất.
Giọng lạnh đi: "Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta."
Tôi sững người, tính lại ngày tháng, đúng thật.
Mỗi năm vào lúc này Lục Tầm đều về sớm, cùng tôi kỷ niệm ngày cưới.
Nhưng tôi chưa từng nhớ được lần nào.
Thật không hiểu nổi, anh là Chủ tịch của một công ty lớn, nhớ mấy thứ này làm gì chứ?
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận