Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HÓA RA TÔI LÀ NỮ CHÍNH TRUYỆN NAM TẦN

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-21 18:08:11
17
Vưu Càn Trình nhìn tôi ăn hết gần sạch phần đồ ăn mà anh ta làm thì vẻ mặt cực kỳ hài lòng.
Còn tôi thì đột nhiên nhíu mày.
Anh ta lập tức căng thẳng hỏi: “Sao vậy? Em thấy khó chịu chỗ nào à?”
Tôi khom người, không dám thở mạnh: “Vưu Càn Trình… tôi đến tháng rồi…”
“Vậy phải làm sao đây? Trong nhà không có thuốc giảm đau, băng vệ sinh cũng hết… em chờ nhé, dưới lầu có cửa hàng tiện lợi, anh đi mua ngay!”
Vưu Càn Trình không chút do dự, lập tức lao ra khỏi nhà.
Nhìn bóng lưng hấp tấp của anh ta, tôi khẽ ngẩn người.
Trước kia khi còn yêu nhau, Vưu Càn Trình biết tôi bị đau bụng kinh nên lúc nào cũng chuẩn bị sẵn thuốc giảm đau, túi chườm nóng, nước đường đỏ.
Mỗi lần tôi tới tháng, anh ta cứ như gặp đại địch, sẽ chuẩn bị cả tất giữ ấm, dùng đôi tay ấm áp của mình xoa lên bụng tôi.
Nếu tôi đau quá mức, anh ta sẽ gác lại công việc, không rời tôi nửa bước. Có lần còn vì không thể chia sẻ nỗi đau của tôi mà rơi nước mắt tự trách.
Tôi từng nghĩ, không ai yêu tôi hơn người này, người này chính là cả đời tôi.
Nhưng chính miệng Vưu Càn Trình lại nói với tôi rằng, ngoại tình và yêu, có thể song hành.
Tôi cầm kéo, cắt dây trói trên tay Quý Mẫn. Cô ấy còn trẻ, phản ứng nhanh, tâm lý vững vàng.
Sau khi nhanh chóng hiểu ra tình huống hiện tại, cô lập tức tháo dây cho tôi, chỉ vài động tác đã giải thoát được.
Chúng tôi lại phối hợp cởi trói cho những người còn lại.
Không dám chần chừ giây nào, cả nhóm lập tức mở cửa lao ra ngoài.
Tầng ba.
Tầng hai.
Tầng một.
Chúng tôi sắp sửa thoát rồi.
Nhưng bóng dáng Vưu Càn Trình lại bất ngờ xuất hiện ngay cửa.
Tôi hạ giọng nói với Quý Mẫn: “Lát nữa chị cản anh ta, mấy người tìm cơ hội chạy đi!”
Ánh mắt Vưu Càn Trình nhìn tôi bỗng trở nên lạnh lẽo.
“Tiêu Tiêu, em lừa anh.”
Rồi anh ta lại cười, nụ cười méo mó: “Dù biết em không phải đang đến tháng nhưng khi em nhíu mày, anh vẫn lo cho em.
“Anh tưởng em sẽ không lừa anh… tại sao?!”
Anh ta gào lên.
Tôi lập tức chụp lấy một cái thùng ở chân cầu thang ném thẳng về phía anh ta.
Vưu Càn Trình giơ tay đỡ lấy theo phản xạ, tôi dồn hết sức lao tới tông thẳng vào anh ta.
Cả hai ngã lăn ra đất, túi đồ trong tay anh ta văng ra, thuốc giảm đau và băng vệ sinh vương vãi khắp nơi.
Tôi lập tức bật dậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-a-ra-t-i-l-n-ch-nh-truy-n-nam-t-n&chuong=8]

Cùng lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên ngoài đường.
Chúng tôi nhìn nhau.
Vưu Càn Trình chợt hỏi: “Tiêu Tiêu, giữa chúng ta… thực sự không còn khả năng nào nữa à?”
Tôi gật đầu: “Không còn.”
Anh ta nhìn tôi thật lâu, rồi xoay người bỏ chạy.
Nhưng chưa đi được bao xa đã bị cảnh sát bắt giữ.
Cảnh sát và bố mẹ tôi lập tức xông tới vây quanh tôi, vô số âm thanh ập vào tai nhưng thứ duy nhất tôi nghe rõ là tiếng Vưu Càn Trình không ngừng gọi: “Tiêu Tiêu… Tiêu Tiêu…”
Rồi càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ.
Tôi bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, như thể sợi dây vô hình điều khiển con rối trên người tôi cuối cùng cũng biến mất.
18
【Trời đất ơi, đây là cái kết bất ngờ nhất tôi từng thấy, nam chính vậy mà lại bị bắt luôn rồi.】
【Haiz, tôi thực sự không hiểu nổi nam chính. Rõ ràng yêu nữ chính như thế, vậy mà lại không kiềm chế được bản thân. Rõ ràng có năng lực như vậy, sao không chịu làm ăn đàng hoàng rồi từ từ theo đuổi lại cô ấy? Tại sao cứ phải chọn con đường cực đoan?】
【Nam chính thích yêu ai thì yêu, tôi chỉ muốn nói: nữ chính thật tuyệt vời! Sau này hãy sống cuộc đời mới của mình nhé!】
Khu bình luận ngày càng nhiều, tốc độ trượt cũng ngày càng nhanh.
Giống như một buổi đại tiệc linh đình mừng cái kết của câu chuyện.
Rồi, vào một khoảnh khắc nào đó, tất cả bình luận bỗng nhiên biến mất.
Một chuỗi ký ức xa lạ trào dâng trong đầu tôi.
Thì ra, đây là lần thứ 99 tôi thức tỉnh.
Trong nguyên tác, tôi vì cứu Vưu Càn Trình mà ch.ết. Sau cái ch.ết của tôi không lâu, bố mẹ tôi cũng lần lượt qua đời.
Về sau, sự nghiệp của Vưu Càn Trình ngày càng phát triển, đàn bà bên cạnh anh ta thì thay hết lớp này đến lớp khác.
Còn tôi cùng với bố mẹ và cả Văn thị thì chỉ là một trang bị lãng quên trong bản lý lịch huy hoàng của anh ta.
Tôi không cam tâm làm một công cụ bị tác giả thao túng số phận, càng không cam lòng trở thành tấm đệm dưới chân để Vưu Càn Trình bước lên đỉnh cao.
Vì thế, tôi đã thức tỉnh. Tôi bắt đầu phản kháng lại số mệnh đã được định sẵn trong kịch bản.
Và lần này, tôi không chỉ thay đổi được vận mệnh của chính mình mà còn giúp Quý Mẫn thoát khỏi kiếp làm nữ phụ ác độc.
Tôi đã thành công.
Cuối cùng tôi cũng thành công rồi!
Từ khoảnh khắc này trở đi sẽ là cuộc đời mới của tôi, một cuộc đời không còn bị bình luận dõi theo và phán xét nữa.
Ngày hồ sơ vụ án của Vưu Càn Trình được chuyển sang viện kiểm sát.
Tôi đến sân bay đón một người.
Là đại diện đối tác đến từ Thâm Thành.
Sau khi Tập đoàn Càn Khôn sụp đổ, giới thương nghiệp Hải Thành rơi vào tình trạng ảm đạm.
Ông cụ nhà họ Quý sau vụ bắt cóc thì sức khỏe sa sút trông thấy, Quý thị cũng bị tổn hại nghiêm trọng, Quý Mẫn buộc phải đứng ra tiếp nhận mớ hỗn độn này.
Chỉ còn lại Văn thị là vẫn đứng vững trong mưa gió.
Tôi nhận ra rằng dù là làm người hay đầu tư, cũng không thể ngồi nhìn bầu trời qua miệng giếng mãi được.
Chúng tôi phải bước ra ngoài, hướng đến bầu trời rộng lớn hơn để thử sức mình.
Và Thâm Thành chính là điểm khởi đầu đầu tiên của tôi.
Tôi đưa tay ra, mỉm cười đầy tự tin:
“Xin chào, tôi là Văn Tiêu, ‘Tiêu’ trong từ tiêu sái.”
(Hết)

Bình Luận

0 Thảo luận