4
Tôi không muốn nghe Vưu Càn Trình nói nhảm thêm nữa, liền lạnh lùng lên tiếng: “Anh nghe cho rõ, hôm nay là tôi đá anh. Là Vưu Càn Trình anh không xứng với tôi.”
Nói dứt lời, tôi kéo bố mẹ rời khỏi căn phòng.
Sau lưng là tiếng mẹ Vưu Càn Trình gào lên đầy tức giận: “A Trình, con hồ đồ quá rồi! Chuyện dưới quần ấy chẳng lẽ không thể để Văn Tiêu giải quyết sao? Sao nhất định phải đi tìm người đàn bà khác?”
Ba anh ta đứng bên cạnh cũng góp lời: “Đúng đấy! Đã làm thì cũng phải kín đáo một chút chứ! Giờ thì hay rồi, để người ta bắt quả tang thế này, chuyện thăng chức của con biết tính sao đây!”
Tôi không nghe rõ hết, nhưng khu bình luận trước mắt lại bắt đầu điên cuồng cuộn lên:
【Trời ạ, cái nhà này đúng hàng cực phẩm rồi. Phụ nữ trong mắt họ chỉ là công cụ để giải tỏa dục vọng à?】
【Không thể tin được, loại người như vậy mà làm nam chính?】
【Tôi thật sự không hiểu nổi nữa rồi. Tình tiết này tôi chưa từng thấy qua. Nam chính với nữ chính chia tay thật rồi sao? Thế còn đoạn xây dựng đế chế thương nghiệp thì sao? Tình tiết sau này hoàn toàn xa lạ rồi.】
【Tuyệt vời! Không còn nữ chính nữa, nam chính mau chóng vực dậy sự nghiệp đi!】
【Không biết sau chia tay nữ chính lại khóc lóc vật vã bao nhiêu chương nữa đây.】
【Tôi vốn nghĩ truyện nam tần không nên có nữ chính. Mấy cô nàng yếu đuối mềm mỏng chỉ làm cản bước nam chính thăng cấp mà thôi.】
Dường như khu bình luận đang tràn ngập ác ý nhắm vào tôi.
Phần lớn bọn họ đều cho rằng tôi là cục đá cản đường sự nghiệp của Vưu Càn Trình.
Nhưng rõ ràng, chính vì có tôi nâng đỡ, một thằng nhóc non nớt như anh ta mới có cơ hội đặt chân vào Văn thị, rồi từng bước ngồi lên vị trí quản lý.
Tôi không phủ nhận năng lực của Vưu Càn Trình nhưng tôi cũng chẳng hề thua kém.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng phớt lờ những dòng bình luận kia.
Trong khoảnh khắc xua tan tạp niệm, tôi đột nhiên nhận ra, bản thân và Vưu Càn Trình đã chia tay thật rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-a-ra-t-i-l-n-ch-nh-truy-n-nam-t-n&chuong=3]
Mối quan hệ nhiều năm đến đây là chấm dứt.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi lại không cảm thấy đau đớn như tưởng tượng, thậm chí không có chút xúc động muốn khóc nào.
Rõ ràng mới mấy hôm trước thôi, chúng tôi còn ôm nhau mộng mơ về tương lai.
Tôi nói muốn mua một căn biệt thự rộng lớn giữa lưng chừng núi, buổi tối ngắm sao, buổi sáng ngắm mặt trời mọc.
Sân vườn sẽ trồng đầy hoa, xây hẳn một căn nhà nhỏ cho chú chó hoang mà chúng tôi định nhận nuôi.
Lúc rảnh rỗi thì cùng nhau vào bếp, nấu những món cả hai thích.
Dưới mái kính trong suốt, giữa ánh trăng dìu dịu, cùng nâng ly rượu nhè nhẹ, say rồi thì ngả lưng ngủ giữa thềm nhà.
Ngân hà làm giường, ánh trăng làm mền, người yêu bên cạnh...
5
Sau khi chia tay, Vưu Càn Trình nhiều lần tìm đến nhà và công ty để gặp tôi.
Tôi không tiếp, cũng đã chặn hết liên lạc, cứ tưởng như vậy là có thể cắt đứt mọi dây dưa.
Nhưng chúng tôi quá quen nhau, anh ta biết rõ từng nơi tôi hay lui tới, thế nên luôn chặn đường tôi ở những chỗ đó.
Tôi nhẫn nhịn mãi không nổi, cuối cùng đồng ý gặp anh ta một lần.
Vưu Càn Trình dùng đôi tay đầy vết bỏng và vết rạch, cẩn thận đẩy một chiếc bánh kem về phía tôi.
“Tiêu Tiêu, đây là loại bánh em thích nhất. Anh cuối cùng cũng học được cách làm rồi.”
“Là anh sai, em tha thứ cho anh được không? Cho anh một cơ hội để chuộc lỗi…”
Vưu Càn Trình cụp mắt, hốc mắt đỏ hoe.
Trước đây mỗi lần cãi nhau, chỉ cần anh ta tỏ ra thế này là tôi sẽ mềm lòng.
Nhưng lần này, còn chưa kịp để tôi phản ứng, khu bình luận đã ào ạt lao đến:
【Tôi chợt phát hiện nam chính có tiềm năng thành “bệnh kiều”*, mấy vết bỏng kia chẳng phải là do anh ta cố tình không mang găng khi nướng bánh à? Còn cả vết dao nữa, cũng là tự mình cắt vào tay thôi đúng không?】
(*病嬌 / "bệnh kiều": nhân vật ám ảnh tình yêu đến mức phát cuồng, thường đi kèm hành vi cực đoan)
【Nhưng mà nam chính thật sự rất yêu nữ chính mà. Ai có thể ngờ sau này gã cá mập chốn thương trường một tay che trời ở Hải Thành lại có ngày cúi đầu khép nép thế này chứ?】
【Cái loại có không giữ mất tiếc ghê à? Ngoại tình thì không nghĩ xem sẽ làm tổn thương nữ chính đến mức nào, giờ tới đây van xin thì có ích gì? Ghê tởm!】
【Mau tua nhanh lên đi! Tại sao nam chính lại phí thời gian cho nữ chính thế? Sau này còn có tiểu thư nhà họ Quý xinh hơn, dáng chuẩn hơn, không hiểu sao tác giả không cho cô ấy làm nữ chính luôn cho rồi!】
Tôi bật cười lạnh: “Vưu Càn Trình, anh muốn dùng khổ nhục kế để lay động tôi sao?”
“Tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta chia tay rồi. Từ giờ anh đừng đến tìm tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tôi đứng dậy, không muốn nói thêm với anh ta một câu nào nữa.
Vưu Càn Trình ở phía sau hét lớn: “Tiêu Tiêu! Anh sẽ không từ bỏ em đâu!”
Tôi chỉ thở dài, rồi quay người đăng ký học... tán thủ.
Khu bình luận từng nói tôi là gánh nặng, vậy thì tôi sẽ rèn luyện thể lực, học tán thủ, sau này gặp loại đàn ông cặn bã nào thì đạp một phát ngã một phát.
【Tôi nhìn nhầm không vậy? Nữ chính đi học tán thủ thật kìa?!】
【Không ổn rồi, cảm giác có gì đó rất sai sai. Mạch truyện sao ngày càng lạ thế? Bên nam chính thì say rượu be bét, bên nữ chính thì đi học võ luôn rồi.】
【Yên tâm đi, nam chính sắp bật lại rồi! Có bàn tay vàng chống lưng, sự nghiệp của anh ta nhất định phát triển thần tốc!】
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận