Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HÓA RA TÔI LÀ NỮ CHÍNH TRUYỆN NAM TẦN

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-21 18:07:57
14
Bên trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng như thể cố tình chờ tôi đến.
Băng qua sân, tôi bước vào phòng khách. Ba mẹ của Vưu Càn Trình đang ngồi trên ghế sofa, vừa thấy tôi liền hừ một tiếng bằng mũi rồi quay mặt sang chỗ khác.
Tôi hỏi: “Vưu Càn Trình đâu?”
Thấy tôi không còn giữ vẻ cung kính như trước, mẹ của Vưu Càn Trình tỏ rõ bất mãn, lập tức đứng bật dậy định giáng cho tôi một bạt tai.
Tôi nắm lấy cổ tay bà ta. Bà ta vùng vẫy mấy lần, tôi lại bất ngờ buông tay ra, khiến bà ta ngã nhào xuống đất, vừa lăn vừa kêu la om sòm: “Ông già này, ông không thấy tôi bị bắt nạt à? Còn không ra dạy dỗ nó cho tôi?!”
Ba của Vưu Càn Trình đứng dậy, đang định giơ tay thì giọng nói của Vưu Càn Trình vang lên sau lưng.
“Dừng tay!”
Anh ta bước tới đứng giữa chúng tôi: “Con đã nói là không được động vào Văn Tiêu!”
Rồi quay sang tôi, giọng bỗng dịu lại: “Tiêu Tiêu, em không sao chứ?”
【Trời ạ! Nam chính là thánh đổi mặt hay gì vậy?】
【Tôi nghi ngờ toàn bộ màn kịch này chỉ để nam chính có cơ hội gặp nữ chính.】
Tôi tránh tay anh ta, lạnh lùng hỏi: “Bố mẹ tôi đâu?”
“Tiêu Tiêu, em yên tâm, bác trai bác gái không sao đâu. Anh đang chiêu đãi họ rất tử tế.”
“Thả họ ra.”
“Tiêu Tiêu, em ở lại với anh một lát được không? Biệt thự này là anh cố ý mua đấy, vừa có thể ngắm sao, lại còn ngắm được bình minh…”
“Tôi không muốn nghe, anh không nói thì tôi tự đi tìm.”
Tôi ngắt lời Vưu Càn Trình, sải bước lên lầu thì anh ta đột nhiên kéo lấy tay tôi.
“Em không được đi đâu hết. Ở lại bên anh… nếu không thì đừng mơ gặp lại họ nữa.”
15
【Oắt tờ phắc! Sao lại thành kiểu tình yêu cưỡng chế rồi?】
【Giờ thì nam chính của truyện sảng văn hóa thân thành phản diện bệnh kiều à?】
【Mà nếu vậy thì tôi tỉnh ngủ luôn rồi đấy hehe~】
Tôi túm lấy tay Vưu Càn Trình, thuận thế tung anh ta một cú quật vai, nện thẳng xuống đất.
“Tránh ra. Anh đang giam giữ người trái phép đấy, có biết là phạm pháp không?”
Vưu Càn Trình nằm trên sàn, ánh mắt nhìn tôi bỗng trở nên… phấn khích.
【Trời ơi nữ chính ngầu quá!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-a-ra-t-i-l-n-ch-nh-truy-n-nam-t-n&chuong=7]

Chị ơi quật em đi!】
【Cười ch.ết mất, cái biểu cảm của nam chính là sao vậy trời, cú quật này hình như khiến anh ta… sung sướng?】
Ba mẹ Vưu Càn Trình đứng ngây người, sợ đến đơ cả người.
Tôi thuận lợi đi thẳng lên lầu.
Vưu Càn Trình lập tức đuổi theo, đi ngay sau tôi, chỉ yên lặng nhìn tôi lục từng phòng một nhưng lại không ngăn cản.
Tôi mở hết tất cả các phòng nhưng vẫn không thấy bố mẹ mình đâu cả.
“Anh giấu họ ở đâu rồi?”
“Tiêu Tiêu, anh nói rồi, chỉ cần em chịu ở lại với anh, anh đảm bảo họ sẽ an toàn.”
Đúng lúc đó, dưới nhà vang lên tiếng hét của mẹ Vưu Càn Trình: “A Trình, cảnh sát đến rồi!”
Trên màn hình theo dõi, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, xe cảnh sát đã gần đến cổng biệt thự.
Vưu Càn Trình lập tức túm chặt lấy tay tôi. Tôi vừa định vùng ra thì anh ta lại giữ chặt cả hai tay tôi, khống chế ra sau lưng.
Tôi hoàn toàn không thể cử động.
Anh ta ghé sát tai tôi, nói nhỏ: “Đừng quên anh là đàn ông, ra khỏi đây rồi hãy thể hiện mấy ngón võ mèo cào của em.”
“Ngoan.”
Anh ta nhét một mảnh vải vào miệng tôi, cưỡng ép kéo tôi ra cửa sau, để mặc ba mẹ mình ở lại ứng phó với cảnh sát.
Tôi bị trói hai tay, ném lên ghế phụ xe, anh ta còn cẩn thận thắt dây an toàn cho tôi.
“Tiêu Tiêu, ngoan nào, đừng cựa quậy. Đến nơi rồi anh sẽ thả em ra.”
Khu bình luận rơi vào trạng thái im lặng kỳ dị.
Rất lâu sau mới có người gửi lên một hàng dấu chấm lửng.
【À… cái này… nam chính có hơi đi quá rồi đấy?】
【Nam chính đáng sợ quá, rõ ràng là bắt cóc còn gì nữa!】
【Tôi thấy tâm lý của nam chính có vấn đề thật rồi, như một kẻ điên vậy.】
【Cảm giác truyện sảng văn giờ sắp chuyển thành tiết mục phổ biến pháp luật mất rồi.】
Chiếc xe lao đi vun vút trên đường. Không biết đã qua bao lâu, nó dừng lại ở một khu dân cư cũ kỹ.
【A, tôi nhớ chỗ này! Đây là nhà cũ của nam chính. Ai còn nhớ ước mơ ban đầu của anh ta là kiếm đủ tiền để đổi cho ba mẹ căn nhà mới không? Ai ngờ phấn đấu một cái là thành bá chủ thương trường Hải Thành luôn.】
【Đây chính là nơi giấc mơ bắt đầu.】
Vưu Càn Trình vác tôi lên vai, mang tôi vào khu chung cư cũ ấy.
16
Vừa mở cửa, tôi trợn tròn mắt kinh ngạc, trong phòng lại có thêm bốn người.
Bố mẹ tôi, Quý Mẫn và ông nội cô ấy.
Bố mẹ vừa nhìn thấy tôi liền kích động hẳn lên, nhưng vì miệng bị dán băng keo nên chỉ phát ra được mấy tiếng rên rỉ mơ hồ.
Vưu Càn Trình cau mày, quát to: “Im lặng!”
Sau đó, anh ta lại nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế sofa.
“Tiêu Tiêu, em đừng lên tiếng. Anh sẽ không làm gì họ cả, nhưng nếu em hét lên, thì anh không dám đảm bảo sự an toàn của họ đâu.”
Để lấy được lòng tin của Vưu Càn Trình, tôi đành phải giả vờ ngoan ngoãn gật đầu.
Anh ta lúc này mới tháo miếng vải nhét trong miệng tôi ra.
【Khoan đã, sao cả ông cụ Quý và Quý Mẫn cũng ở đây? Không phải là đã đi du lịch nước ngoài rồi sao?】
【Vậy ra chuyện Quý Mẫn nói trong điện thoại rằng con dấu bị cướp là thật à?】
【Nói gì thì nói, nam chính này đúng là bệnh rồi, bắt cả một phòng người như thế, điên thật rồi.】
Tôi hỏi Vưu Càn Trình: “Bây giờ anh đã phạm pháp rồi đấy, chẳng lẽ không cần sự nghiệp nữa sao?”
“Cần chứ, tất nhiên là cần. Anh muốn cả em và cả Hải Thành này."
“Tiêu Tiêu, chỉ cần em gật đầu, anh đảm bảo Văn thị sẽ không tổn thất dù chỉ một chút. Sau khi hợp nhất với Càn Khôn, em sẽ là người có quyền lực lớn nhất tập đoàn chỉ sau anh. Chúng ta sẽ kiểm soát toàn bộ mạch máu thương nghiệp của Hải Thành, chẳng phải rất tuyệt sao?”
Ánh mắt Vưu Càn Trình điên cuồng, gương mặt đầy rẫy dục vọng tham lam.
Tôi không muốn nói chuyện với anh ta thêm nữa, bèn dứt khoát im lặng.
Trong tủ lạnh có đủ loại đồ ăn. Đến bữa, Vưu Càn Trình thậm chí còn vào bếp nấu nướng.
Anh ta mang bữa sáng đã làm xong đến trước mặt tôi.
Tôi không thèm để ý, anh ta lại trực tiếp bê bát ngồi xuống cạnh tôi, gắp đồ ăn đưa sát đến miệng.
“Tiêu Tiêu, ăn chút gì đi, đừng để đói.”
Tôi quay mặt sang chỗ khác.
Anh ta vẫn kiên nhẫn dỗ dành mấy câu.
Tôi vẫn không đáp lại.
Vưu Càn Trình liền hạ giọng đe dọa: “Nếu em không ăn, thì họ cũng đừng mong được ăn gì.”
Tôi liếc nhìn bố mẹ và hai ông cháu nhà họ Quý đang bị trói vào ghế, đành phải há miệng ăn thứ mà anh ta gắp.
Trong lòng lại đang suy nghĩ xem làm thế nào để đẩy được Vưu Càn Trình ra ngoài.

Bình Luận

0 Thảo luận