Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HÓA RA TÔI LÀ NỮ CHÍNH TRUYỆN NAM TẦN

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-21 18:07:13
8
Chớp mắt đã nửa năm trôi qua, thực lực của Văn thị đã vươn lên thêm mấy bậc, còn Vưu Càn Trình thì được điều về trụ sở chính của Quý thị.
Nửa năm qua, chúng tôi có vài lần chạm mặt trong các sự kiện công việc, anh ta muốn nói chuyện với tôi nhưng đều bị tôi viện cớ tránh đi.
Thế nhưng buổi tiệc tối nay, với tư cách là hai doanh nghiệp đứng đầu Hải Thành, Quý thị và Văn thị khó tránh khỏi việc cùng nhau xuất hiện.
Khi tôi đẩy cửa bước vào, toàn bộ ánh mắt trong hội trường lập tức đổ dồn về phía tôi. Đến cả Quý Mẫn đang bị vây giữa đám đông cũng lập tức trở nên lu mờ.
Tôi như đột ngột cảm nhận được hào quang của nữ chính.
Nhưng thứ hào quang này không phải để tán dương mà là một loại ánh nhìn mang theo ác ý.
Là để kích thích ham muốn chiếm hữu của nam chính.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, một chiếc áo khoác còn vương hơi ấm liền choàng lên vai tôi.
Vưu Càn Trình nghiến răng nghiến lợi: “Ai cho em mặc ít như vậy hả?”
Tôi như bị điện giật, lập tức hất tay anh ta ra.
“Không liên quan đến anh, bớt quản tôi đi.”
Cánh tay đang cầm áo khoác của Vưu Càn Trình khựng lại giữa không trung.
Quý Mẫn chạy tới, ánh mắt quét qua tôi rồi lại dừng trên người anh ta.
Sau đó lí nhí nói: “A Trình, lạnh quá à, nhanh đưa áo khoác cho em mặc đi.”
Vưu Càn Trình hoàn hồn, lập tức thuận theo bậc thang cô ấy đưa ra, choàng áo lên vai Quý Mẫn.
Tôi chú ý thấy cách xưng hô của cô ấy là A Trình.
Không những quen biết, mà còn rất thân thiết. Nhưng từ trước đến nay Quý Mẫn chưa từng nhắc đến Vưu Càn Trình trước mặt tôi.
Nhân lúc anh ta đang bị người khác kéo đi xã giao, Quý Mẫn bước đến bên tôi.
“Chị Tiêu Tiêu, chị và A Trình quen nhau à?”
“Chị cũng đang định hỏi, hai người quen nhau từ khi nào vậy?”
Quý Mẫn kể rằng lúc Vưu Càn Trình đến Quý thị phỏng vấn, trùng hợp gặp đúng ông nội cô ấy đang đi thị sát.
Ông cụ vừa nhìn đã thấy anh ta là nhân tài, lập tức quyết định tuyển dụng.
Sau đó lại không ngừng cất nhắc, dần dần trở thành cánh tay phải đắc lực bên cạnh ông.
Vưu Càn Trình có ngoại hình nổi bật, năng lực xuất chúng nên ông cụ đã có ý định chọn anh ta làm cháu rể.
“Em vốn chẳng mấy quan tâm chuyện công ty, ông nội cũng không muốn ép buộc nên bảo sẽ giúp em chọn một người chồng thật tốt."
“Cách đây nửa tháng, ông đưa A Trình đến gặp em. Ông khen anh ấy hết lời, em thấy anh ấy trông cũng được, lại ga lăng và có phong độ nên đồng ý thử tìm hiểu trước. Tối nay em mới là người đi cùng anh ấy tới buổi tiệc này.”
Quý Mẫn lắc lắc ly rượu vang trong tay, nheo mắt nhìn Vưu Càn Trình ở phía xa, trong ánh mắt thấp thoáng một thứ cảm xúc khó gọi tên.
Tôi trầm ngâm một chút rồi nói: “Vưu Càn Trình là bạn trai cũ của chị.”
Động tác lắc ly rượu của cô ấy khựng lại, nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Tôi nói tiếp: “Anh ta ngoại tình nên chị đã đá.”
9
Quý Mẫn như sực nhớ ra điều gì đó, đưa cho tôi một món đồ.
“Bảo sao em thấy người trong này trông quen quen, hóa ra là chị.”
Thứ cô ấy đưa tôi là một móc khóa, trên đó là tấm ảnh chụp chung của tôi và Vưu Càn Trình.
Đây là kỷ vật kỷ niệm ngày thứ 520 chúng tôi ở bên nhau.
Chắc là cô ấy mò được trong áo khoác của Vưu Càn Trình.
Nhưng cô ấy không đưa ra ngay lập tức, mà là đợi sau khi hỏi rõ mối quan hệ giữa tôi và Vưu Càn Trình mới lấy ra.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ra thứ cảm xúc trong mắt Quý Mẫn là gì.
Không phải tình cảm, mà là sự tỉnh táo.
Tôi nhận lấy chiếc móc khóa rồi ném thẳng vào thùng rác nơi góc tường.
“Rác thì nên vứt vào thùng rác.”
Cô ấy tiếp lời: “Đàn ông không có đức hạnh cũng vậy.”
Chúng tôi nhìn nhau cười.
【Tôi cứ có cảm giác bọn họ vừa dùng ánh mắt đạt được một loại hợp tác nào đó, nhưng lại không thể nói rõ là gì.】
【Tuyệt quá! Là kiểu nữ chính mạnh mẽ! Chúng ta được cứu rồi! Cách ăn nói của nữ chính với nữ phụ chuẩn gu tôi luôn ấy!】
【Ngay từ khi nữ chính xuất hiện, tôi đã có cảm giác đang đọc một bộ nữ tôn sảng văn rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-a-ra-t-i-l-n-ch-nh-truy-n-nam-t-n&chuong=5]

Không chừng lần này đế chế thương nghiệp của nam chính thật sự tiêu đời đấy.】
Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, lần này khi bình luận xuất hiện trở lại, số lượng nhiều hơn hẳn, mà giọng điệu cũng thân thiện hơn rất nhiều.
Cảm giác như đã không còn là cùng một nhóm độc giả nữa rồi.
Cuối buổi tiệc, Vưu Càn Trình cuối cùng cũng tìm được cơ hội đến bắt chuyện với tôi.
Trước đó anh ta vẫn luôn cố tình hay vô ý nhìn về phía tôi, tôi thì cố gắng hết sức để lờ đi nhưng ánh nhìn ấy khiến tôi lạnh sống lưng.
Tôi tất nhiên không cho anh ta sắc mặt dễ chịu gì.
Anh ta hèn mọn cầu khẩn: “Tiêu Tiêu, em đừng như vậy nữa được không? Anh đã hứa sẽ không làm phiền em nữa, anh thực sự đã làm được mà. Em có thể cho anh một nụ cười không?”
“Không.”
“Anh thật lòng yêu em mà, em xem, cái móc khóa em tặng anh, anh vẫn luôn mang theo bên người…”
Anh ta đưa tay vào túi tìm, sờ soạng hồi lâu vẫn không thấy.
Sắc mặt lập tức thay đổi.
Sau đó bắt đầu đi khắp nơi tìm người.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Quý Mẫn, anh ta sải bước lao tới.
Một tay giật mạnh chiếc áo khoác trên người cô ấy, không thấy gì, liền túm lấy tay Quý Mẫn, chất vấn: “Cái móc khóa của tôi đâu? Cô giấu nó ở đâu rồi?”
Quý Mẫn bị anh ta đột ngột chất vấn đến sững người, hoảng hốt: “Anh làm gì thế? Đau quá, buông ra!”
Cô ấy bắt đầu giãy giụa nhưng Vưu Càn Trình như phát điên, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: “Cái móc khóa của tôi đâu rồi?”
Quý Mẫn mạnh tay hất tay anh ta ra nhưng vì mất thăng bằng nên loạng choạng ngã xuống đất.
Thế mà Vưu Càn Trình vẫn chưa chịu buông tha, tiếp tục bước tới, định ép cô ấy phải đưa ra câu trả lời.
10
Tôi chạy tới, đỡ Quý Mẫn dậy.
“Vưu Càn Trình, anh phát điên cái gì vậy? Có biết đây là nơi nào không hả?”
Vưu Càn Trình nhìn tôi, nước mắt bất chợt lăn dài.
“Tiêu Tiêu… móc khóa mất rồi… em cũng không còn nữa… móc khóa cũng biến mất rồi…”
Nước mắt của anh ta như thể đâm trúng động mạch chủ của khu bình luận, khiến chúng điên cuồng cuộn trào trước mắt tôi.
【Hu hu hu hu mới vào xem mà nam chính đáng thương quá, khóc đến mềm lòng luôn.】
【Xin nhắc lại cho lầu trên nhớ, nam chính là một thằng cặn bã, không chỉ ngoại tình mà còn bị bắt gian tại trận, giờ còn thấy tội nghiệp sao?】
【Tôi chịu rồi, cút đi đồ tra nam, đừng lại gần ông đây.】
【Tôi chắc bị bệnh rồi, cứ thấy nam chính khóc là cảm giác cả thế giới đều sai… đúng là tam quan chạy theo ngũ quan mà!】
【Cầu xin cậu đi khám bệnh đi, khám mắt rồi tiện thể khám luôn não.】
【Giờ tôi thấy tội cho nữ phụ thật đấy, nam chính đúng là chẳng có chút phong độ nào. Muốn phát điên cũng phải biết nhìn hoàn cảnh chứ!】
【Tôi xin đấy, nam chính quay về làm sự nghiệp đi, đừng mãi lượn lờ giữa hai người phụ nữ nữa.】
Tôi nhắm mắt lại, rồi quát lớn: “Đủ rồi!”
Khu bình luận im bặt, Vưu Càn Trình ngừng khóc, cả hội trường lặng đi.
“Móc khóa đó tôi đã vứt rồi. Nó từng thuộc về anh nhưng bây giờ thì không còn liên quan gì đến anh nữa."
“Con người nên nhìn về phía trước. Mãi dây dưa với quá khứ chỉ khiến anh trì trệ. Anh đã tổn thương tôi một lần thì đừng lấy quá khứ ra để tiếp tục tổn thương người khác. Đừng khiến tôi càng thêm ghét anh, Vưu Càn Trình.”
Tôi nắm tay Quý Mẫn, xoay người rời đi.
Sáng hôm sau, chuyện đêm qua vẫn bị người ta thêm mắm dặm muối rồi tung lên mạng.
Thậm chí còn có kẻ dám nói tôi là kẻ thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm giữa Vưu Càn Trình và Quý Mẫn.
Tôi đang định bảo đội truyền thông xử lý khủng hoảng thì phát hiện trong chưa đầy vài phút, toàn bộ thông tin về vụ việc đã bị gỡ xuống và chặn lại.
Đám fan cuồng của nam chính lại nhảy ra tung hô:
【Nam chính ngầu quá! Ba phút, tất cả tin tức tiêu cực liên quan đến chuyện đó bị xóa sạch. Còn nữa, tôi không muốn nghe bất cứ tin tiêu cực nào về Tiêu Tiêu.】
【Khoảnh khắc thể hiện sức hút của nam chính lại đến rồi, không phải khiến nữ chính cảm động sắp phát khóc à?】
【Xin nhắc lại một vạn lần, tình cảm đến muộn thì rẻ hơn cỏ rác.】
【Cười phát khóc, cho dù không có nam chính giúp, nữ chính cũng tự xử lý được. Không biết mấy người cảm động cái nỗi gì, không phải tại anh ta phát điên thì đâu có xảy ra chuyện này.】

Bình Luận

0 Thảo luận