Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HÓA RA TÔI LÀ NỮ CHÍNH TRUYỆN NAM TẦN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-07-21 18:06:35
2
Tôi bước vào sảnh tiệc, ba mẹ của Vưu Càn Trình lập tức xông tới, chỉ tay năm ngón vào mặt tôi.
“Văn Tiêu, chúng tôi đã nói trước rồi, lễ đính hôn thì có gì quan trọng? Hai người cứ nhất quyết tổ chức cho bằng được. Giờ hay rồi đấy, họ hàng hai bên đều có mặt đầy đủ, vậy mà hai người để chúng tôi bẽ mặt thế này?”
“Đúng vậy! Con trai chúng tôi từng phút từng giây đều kiếm ra cả triệu, cái lễ đính hôn này của cô không biết đã làm chậm trễ công việc của nó đến mức nào nữa!”
Bố mẹ tôi nghe vậy, suýt chút nữa không nhịn nổi. Nhưng tôi đã giành nói trước.
“Bác gái à, hai người nói đúng, lẽ ra lễ đính hôn hôm nay không nên tổ chức. Vậy nên, cháu xin tuyên bố: lễ đính hôn, hủy bỏ.”
Ba mẹ của Vưu Càn Trình sững sờ nhìn tôi, không ngờ tôi lại thẳng thừng như vậy.
Tôi đi tới bàn, cầm lấy micro: “Thưa quý vị, tôi và Vưu Càn Trình đã chia tay. Lễ đính hôn hôm nay chính thức bị hủy bỏ.”
“Nhưng bữa tiệc vẫn sẽ tiếp tục như thường, coi như tiệc riêng của nhà họ Văn chúng tôi.”
“Còn họ hàng nhà họ Vưu, tôi tin bác trai bác gái sẽ tiếp đãi chu đáo.”
Nghe đến đây, mẹ của Vưu Càn Trình hoảng hốt, lập tức lao đến túm lấy tay tôi.
“Chia tay á? Tại sao phải chia tay? Cho dù có chia, cũng phải là con trai tôi nói! Cô lấy tư cách gì mà đòi chia?”
Tôi khẽ bật cười: “Bác tưởng con trai bác là nhân trung long phượng thật à? Trước đây cháu tôn trọng bác là vì cháu có giáo dưỡng. Đừng tưởng làm người lớn là có thể đứng trên đầu trên cổ người khác, đem mấy cái tư tưởng phong kiến đó ra để ép cháu à?”
Tôi chợt nhớ đến những dòng bình luận vừa hiện lên. Còn chuyện gì kịch tính hơn bắt gian tại trận chứ?
“Bác không muốn biết lý do chia tay sao? Được thôi, cháu sẽ để mọi người cùng nhìn xem rốt cuộc là nhà họ Văn mất mặt, hay là Vưu Càn Trình mất hết thể diện.”
Micro vẫn còn trong tay tôi, từng câu từng chữ vang rõ mồn một, không sót một ai.
Tôi quay người rời khỏi sảnh tiệc, đám khách tò mò cũng nhao nhao đi theo.
Một đoàn người lớn nhỏ lũ lượt kéo đến quầy lễ tân.
Trước đây tôi từng cùng dì nhỏ đến đây kiểm tra công việc vài lần, nên nhân viên lễ tân nhận ra tôi ngay.
“Cô Văn, tôi có thể giúp gì ạ?”
“Làm phiền em tra giúp chị, Vưu Càn Trình đang ở phòng nào?”
Lễ tân khựng lại một chút, rồi như hiểu ra điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên phẫn nộ thay tôi.
“Chị đợi một chút!”
“Tra được rồi, cô Văn, phòng 309. Cùng đăng ký với anh ta còn có… một vị tiểu thư.”
Cô ấy cố ý nhấn mạnh mấy chữ “một vị tiểu thư”.
Mẹ của Vưu Càn Trình lại phát hoảng, giọng the thé: “Cô đừng có ngậm máu phun người! A Trình nhà chúng tôi chắc chắn đang bận họp ở công ty!”
Tôi cười nhạt, nhẹ nhàng ra hiệu cho lễ tân không cần để tâm.
“Dì à, gấp gì thế? Đã đến rồi, chi bằng cùng lên xem thử?”
Khu bình luận lại bắt đầu điên cuồng cuộn lên:
【Kịch hay rồi! Nữ chính chuẩn bị bắt gian tại trận luôn sao?】
【Ủa khoan, sao tôi nhớ hồi trước đọc không có đoạn này ta? Hay tôi đọc bản lậu rồi...】
【Nam chính chỉ là có nhu cầu sinh lý bình thường thôi mà, với cô gái kia cũng chỉ là chơi chơi thôi, nữ chính làm quá lên rồi!】
【Lầu trên có vấn đề à? Bênh nam chính kiểu đó, chắc cùng một giuộc luôn rồi!】
3
Khu bình luận cãi nhau loạn xì ngậu, tôi cầm theo thẻ phòng bước tới tầng ba.
Quẹt mở cửa phòng 309, hai người bên trong vẫn đang quấn quýt nồng nàn, hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở khóa.
Cuộc đối thoại của họ cứ thế vang ra ngoài.
“Cô biết rõ hôm nay tôi và Văn Tiêu tổ chức lễ đính hôn, tại sao còn hẹn gặp ở đây?”
“Chính vì vậy mới kích thích chứ! Anh không thấy sao?”
“Tôi cảnh cáo cô, đừng xuất hiện trước mặt Văn Tiêu, cũng đừng đem chuyện giữa chúng ta ra ngoài nói linh tinh.”
“Em biết mà. Thói quen của tổng giám đốc Vưu đây em còn lạ gì? Chỉ lên giường, không lên thuyền, em hiểu.”
“Cô nhớ cho kỹ, ra khỏi cánh cửa này, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
“Anh đúng là...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-a-ra-t-i-l-n-ch-nh-truy-n-nam-t-n&chuong=2]

mặc quần vào là phủi sạch!”
Giọng nói của cô gái đột ngột im bặt, ánh mắt dịu dàng ban nãy bỗng biến thành kinh hoảng.
“Sao thế…?”
Vưu Càn Trình cũng nhận ra có điều bất thường, anh ta quay đầu lại nhìn, sau đó lập tức giật mạnh chăn trên giường quấn kín lấy người.
Tôi không ngờ anh ta lại vội vàng đến thế. Từ lúc chúng tôi kết thúc cuộc gọi đến giờ chỉ mới vài phút, vậy mà hai người đã cởi sạch sẽ.
Giây phút này, tôi thầm thấy may mắn, khi vừa nghe thấy giọng Vưu Càn Trình ngoài cửa, tôi đã kịp nhắn cho em họ giữ chân họ hàng bên ngoài.
Người thực sự chứng kiến cảnh tượng này chỉ có tôi và bố mẹ hai bên.
Tôi tiện tay chộp lấy một chiếc khăn tắm, ném lên người cô gái đang hốt hoảng trên giường.
Rồi nhìn sang Vưu Càn Trình đang quấn kín như cái bánh chưng, trong lòng tôi chỉ có một cảm giác: Thật không đáng mặt đàn ông.
Bố mẹ tôi nhìn cảnh trước mắt, tức đến run cả người.
“Vưu Càn Trình, cậu là cái thứ gì vậy? Thứ bẩn thỉu!”
Bố tôi cả đời sống đoan chính, đủ mọi cảm xúc dồn đến cổ họng nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt lên hai chữ: “Bẩn thỉu.”
Còn mẹ tôi thì khác, bà là kiểu người nóng như lửa, đụng một phát là nổ. Bà lao lên, “chát chát” tát Vưu Càn Trình hai cái như trời giáng.
Mẹ của Vưu Càn Trình còn định lao tới bênh con.
Mẹ tôi trừng mắt: “Bà dám hé răng, tôi tát cả bà luôn đấy!”
【Đã quá! Quá đã! Chỉ tiếc là chưa tát cho con giáp thứ mười ba kia mấy phát.】
【Bác gái đúng là định nghĩa sống động của câu: nữ một bạt tai, nam hai bạt tai, riêng Vưu Càn Trình thì nên dùng “Hàng long thập bát chưởng”! Tôi xin gọi bác là “Hiệp khách vả mặt”!】
【Ủa, đúng truyện nam tần không vậy? Trong đời này còn được thấy nam chính máu chó của nam tần văn bị vả? Thật sự có ngày này sao?】
【Tôi có một suy nghĩ. Từ lúc nữ chính thức tỉnh và dứt khoát chia tay, bộ truyện này đã không còn là tiểu thuyết nam tần nữa. Các ông có thấy tác giả nam nào chịu viết sâu vào tâm lý nhân vật nữ chưa? Họ toàn biến phụ nữ thành bình hoa chân dài, cam chịu và phục tùng thôi.】
Tôi kéo bố mẹ ra sau lưng, đối diện với người nhà họ Vưu.
“Bác trai bác gái, mọi người cũng thấy rồi đó. Là Vưu Càn Trình phản bội, không phải cháu có lỗi với anh ta.”
Cuối cùng Vưu Càn Trình cũng hoàn hồn lại, vội vàng giải thích: “Tiêu Tiêu, sao em lại tới đây? Không phải như em nghĩ đâu!”
Thấy tôi không nói lời nào, anh ta lập tức đổ hết lỗi lên người phụ nữ kia: “Là cô ta! Cô ta dụ dỗ anh! Tiêu Tiêu, anh sai rồi, em tha thứ cho anh một lần được không? Anh thề, anh yêu em mà!”
【Phiền ch.ết đi được, sao tình tiết của nữ chính lắm thế? Không thể bớt mấy đoạn tình cảm lằng nhằng được à? Nam chính chẳng qua mắc một lỗi mà đàn ông ai cũng từng phạm thôi mà, cần gì nghiêm trọng thế?】
【Ối giời ôi, "chẳng qua chỉ là mắc lỗi đàn ông nào cũng phạm", vậy tôi cầu chúc cho bạn đội mũ xanh suốt đời, lúc ấy tôi sẽ bảo, bạn trai bạn chẳng qua chỉ phạm lỗi mà "đàn ông nào cũng từng phạm" thôi mà.】
【Nam chính thật sự quá đáng, đã không chung thủy, lại chẳng biết giữ thân.】
【Mới tí thế này mà đã không chịu nổi à? Nhìn là biết chưa đọc nhiều truyện nam tần rồi. Tôi nhớ mãi chẳng mấy khi gặp nam chính nào chung tình. Gần như tất cả nhân vật nữ đều sẽ có quan hệ với nam chính, nói thẳng ra thì anh ta yêu ai gặp ai cũng yêu được.】
【Thế vẫn còn nhẹ đấy. Có truyện mấy nữ phụ ngoài nữ chính còn sinh con cho nam chính nữa kìa.】

Bình Luận

0 Thảo luận