11
Vài ngày sau, khi tôi đang xử lý công việc thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Quý Mẫn.
“Chị Tiêu Tiêu, xảy ra chuyện rồi, không hiểu Vưu Càn Trình bị gì mà bỗng nhiên giật con dấu trong tay ông nội em rồi…”
Cô ấy còn chưa nói hết, điện thoại đã bị ngắt.
Một cảm giác bất an mãnh liệt lập tức bao trùm lấy tôi.
【Vãi thật! Cái gì vậy? Không phải là ông cụ Quý chủ động giao Quý thị cho nam chính sao? Sao giờ lại thành cướp?】
【Nam chính làm cái quỷ gì vậy trời? Tôi đơ người rồi nè.】
Sự kinh ngạc của khu bình luận đạn mạc không hề thua kém tôi, có vẻ tình tiết đã hoàn toàn chệch khỏi đường ray.
Ngay sau đó, Vưu Càn Trình tuyên bố rút khỏi Quý thị, thành lập Tập đoàn Càn Khôn, đồng thời chính thức thôn tính Quý thị.
Vị trí đứng đầu giới kinh doanh ở Hải Thành từ giây phút này đổi chủ.
Tôi lập tức phi như bay đến Quý thị nhưng nơi đó đã hoàn toàn trống không.
Gọi mãi, điện thoại của Quý Mẫn vẫn không liên lạc được.
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định gọi cho Vưu Càn Trình.
“Vưu Càn Trình, anh điên rồi à? Quý Mẫn và ông cụ Quý đâu rồi?”
“Tiêu Tiêu, em khó khăn lắm mới gọi cho anh, lại chỉ để quan tâm người khác sao?”
“Đừng vòng vo. Tôi hỏi anh, hai người đó đâu rồi? Sao gọi điện không được?”
Vưu Càn Trình thở dài, giọng mang theo vẻ tổn thương.
“Tiêu Tiêu, em không tin anh sao?”
“Anh nghĩ sao?”
“Họ ra nước ngoài nghỉ dưỡng rồi, chắc đang trên máy bay, đợi đến nơi thì Quý Mẫn sẽ liên lạc với em.”
“Vưu Càn Trình, tốt nhất lời anh nói là thật. Nếu anh làm gì phạm pháp, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát.”
Không lâu sau đó, Quý Mẫn gọi lại cho tôi.
Cô ấy nói cô và ông nội đã ra nước ngoài an toàn, còn gửi cả video cho tôi xem. Vụ con dấu chỉ là hiểu lầm, công ty vốn là ông nội cô ấy có ý định giao cho Vưu Càn Trình.
“Chị Tiêu Tiêu, chị yên tâm đi, bọn em đều an toàn.”
Tôi mỉm cười: “An toàn là tốt rồi. Vậy hai ông cháu cứ thoải mái mà nghỉ ngơi nhé. À đúng rồi, nhớ thử kem ở bên đó nha, nghe nói ngon lắm đấy.”
“Thôi chị ơi, em không thích ăn kem.”
12
Cúp máy xong, tôi lập tức đến đồn cảnh sát.
Trước đây tôi và Quý Mẫn từng hẹn trước một ám hiệu.
Nếu gặp tình huống bất trắc thì sẽ hỏi: “Có ăn kem không?”
An toàn thì nói có, không an toàn thì nói không.
Nhưng cảnh sát nghe xong lại cho rằng tôi quá võ đoán khi chỉ dựa vào một câu nói để kết luận Quý Mẫn gặp chuyện.
Họ tra xét thì thấy đúng là Quý Mẫn và ông nội cô ấy có đặt vé máy bay ra nước ngoài, và đã làm thủ tục lên máy bay.
Thế là họ càng tin rằng tôi lo lắng vô cớ, liền khuyên tôi cứ về nhà chờ tin.
Hôm sau, Tập đoàn Càn Khôn bắt đầu mạnh tay thâu tóm và sáp nhập trong giới kinh doanh.
Những công ty quy mô lớn hơn cũng chỉ trụ được vài ngày rồi lần lượt thất thủ, còn mấy công ty nhỏ thấy tình thế không ổn, điều kiện thu mua lại chẳng đến nỗi tệ nên phần lớn đều tự nguyện “quy phục”.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa, Tập đoàn Càn Khôn sẽ cơ bản hoàn thành thế độc quyền trong giới thương nghiệp Hải Thành.
Bố tôi nhíu mày, thở dài: “Tiếp theo chắc đến lượt chúng ta.”
Mẹ nắm chặt tay tôi: “Tiêu Tiêu, mẹ biết con không muốn dây dưa gì với Vưu Càn Trình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-a-ra-t-i-l-n-ch-nh-truy-n-nam-t-n&chuong=6]
Ở Kinh Thành nhà mình vẫn còn một vài mối quan hệ, con mang tài liệu công ty qua đó đi. Với năng lực của con, ở đâu cũng có thể đứng vững và phát triển.”
Tôi lắc đầu.
“Con không đi. Bố mẹ đi. Tối nay đi ngay.”
Bố mẹ kiên quyết không chịu.
Tôi lạnh mặt xuống: “Bây giờ người nắm quyền ở Văn thị là con. Bố mẹ phải nghe con.”
Tôi vén lọn tóc mai của mẹ ra sau tai, dịu giọng: “Đừng để con phải lo lắng cho bố mẹ nữa, được không?”
Tối hôm đó, tôi có một cuộc họp trực tuyến với đối tác ở Thâm Thành, vì vậy không thể đích thân tiễn bố mẹ ra sân bay.
Ngay sau khi vừa thỏa thuận xong hướng hợp tác, chú Lý – tài xế nhà tôi bất ngờ gọi điện trong trạng thái hốt hoảng.
“Tiểu thư, ông bà chủ… mất tích rồi!”
Tôi bật dậy khỏi ghế: “Mất tích? Ý chú là sao cơ?”
13
Tôi vội vàng lái xe đến hiện trường vụ việc.
Chú Lý nói, ở khúc giao lộ kia, họ bị một chiếc xe con màu đen chặn đầu. Chú lập tức đánh lái để thoát thân nhưng chưa chạy được bao xa thì bị đâm lật xe.
Đến lúc chú tỉnh lại, bố mẹ tôi đã không còn ở trong xe nữa.
“Chú đã báo cảnh sát chưa?”
“Chưa…” Chú Lý ngập ngừng, như có điều khó nói.
“Còn gì bất thường nữa không?”
Chú đưa tôi một tờ giấy.
Trên đó là logo của Tập đoàn Càn Khôn.
“Tôi không chắc có nên báo cảnh sát hay không… nên gọi cho cô trước.”
Thái dương tôi giật liên hồi, đầu đau như muốn nổ tung.
Vưu Càn Trình đúng là đồ điên!
“Báo! Gọi cảnh sát ngay! Trong xã hội pháp quyền này, tôi không tin anh ta có thể một tay che trời!”
Do khu vực xảy ra tai nạn khá hẻo lánh, cảnh sát cần thời gian để đến nơi. Tôi nóng lòng không thể chờ được, liền bảo chú Lý ở lại hiện trường đợi cảnh sát, còn mình thì lập tức phóng xe đến biệt thự trên sườn núi của Vưu Càn Trình.
Xung quanh vắng lặng như tờ, cổng lớn lại mở toang. Trong lòng tôi dấy lên một dự cảm chẳng lành.
【Tôi nhớ trong cốt truyện gốc có đoạn nữ chính bị bắt cóc, là do Quý Mẫn vì yêu mà không được đáp lại nên bắt nữ chính, định dùng chuyện đó để uy hiếp nam chính cưới mình. Không lẽ bây giờ kịch bản bắt cóc bị thay đổi rồi?】
【Đừng nói nữa… tôi thấy nam chính giờ sụp đổ hình tượng luôn rồi. Sao lại làm ra chuyện bắt cóc được? Rõ ràng như một phản diện không từ thủ đoạn.】
【Tôi cứ thấy nữ chính này kỳ kỳ, lúc trước đọc truyện không thấy vậy mà ta? Hay là ký ức của tôi bị ai chỉnh sửa mất rồi? Với lại mấy tình tiết này toàn mới toanh, chẳng lẽ tác giả âm thầm ra bản sửa đổi?】
【Bỏ, bỏ luôn. Đây đúng là lừa đảo mà. Giới thiệu thì ghi là hành trình trưởng thành của mãnh long thương trường, rốt cuộc toàn thấy nam nữ chính rối rắm dây dưa nhau thôi.】
Tôi liếc nhìn bình luận, lại nhìn về phía căn biệt thự trước mắt, rồi hít sâu một hơi.
Từ giờ trở đi, cốt truyện phía trước đều là vùng đất chưa ai đặt chân đến.
Những gì tôi có thể dựa vào... chỉ còn chính mình mà thôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận