Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

GIÁ TRỊ CỦA BẢN THÂN

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-09-28 16:11:42
9
Đường Cảnh rời đi.
Tôi mệt mỏi ngã phịch xuống ghế sofa.
Ngôi nhà này có hay không đối với tôi chẳng còn nhiều ý nghĩa. Tôi chỉ muốn nhìn thái độ của Đường Cảnh.
Nếu anh ta toan tính chuyện tiền nong với tôi, vậy thì tôi cũng sẽ nghiêm túc mà tính toán với anh ta cho ra lẽ.
Năm đó, Đường Cảnh phá sản chỉ sau một đêm, anh ta không có năng lực gầy dựng lại từ đầu.
Tôi tìm đến ba, mong ông đầu tư cho Đường Cảnh.
Ba tôi không đồng ý.
Ông luôn nói: làm ăn là làm ăn, tuyệt đối không được để tình cảm chi phối trong chuyện kinh doanh.
“Con mà khiến ba và nó dính líu đến nhau về tiền bạc, thì ba sẽ phản đối mối quan hệ giữa hai đứa ngay.”
Tôi hiểu và tán thành lời ba nhưng cuối cùng vẫn quyết định giúp Đường Cảnh.
Bằng tiền của chính mình.
Tôi thuê một giám đốc điều hành chuyên nghiệp đến đàm phán với Đường Cảnh, đưa vốn vào đầu tư.
May mắn là anh ta không khiến tôi lỗ.
Nhưng ba tôi thì chưa bao giờ công nhận khoản đầu tư này.
Dù sao thì lợi nhuận cũng quá ít.
Ông bảo tôi không lỗ chẳng qua là may mắn, không phải vì Đường Cảnh có tài cán gì.
Giờ tôi định chia tay, vậy công ty phải làm sao?
Tôi không thích dây dưa không dứt.
Theo tính cách của mình, tôi sẽ rút hẳn khỏi công ty, cắt đứt sạch sẽ.
Nhưng tôi cũng biết, vận hành một công ty không chỉ dựa vào mình Đường Cảnh, mà còn có cả những đồng nghiệp đã cùng anh ta đồng cam cộng khổ đến giờ.
Nếu tôi mặc kệ hết, e là sẽ gây ra ảnh hưởng rất xấu đến người khác.
Thế nên tôi quyết định giao lại quyền lực cho Đường Cảnh, hành xử của anh ta sẽ quyết định đánh giá cuối cùng của tôi.
Cũng đến lúc này, tôi mới thật sự công nhận lời ba nói.
Làm ăn là làm ăn, thương trường vốn dĩ không nên lẫn quá nhiều tình cảm, nếu không đến khi chia tay, tất cả sẽ rối như tơ vò, cắt không nổi.
Sau khi chia tay Đường Cảnh, ngoài mối liên hệ ngầm trong công ty, tôi cứ ngỡ mình sẽ không còn dính dáng gì đến anh ta nữa.
Thế mà Phương Du lại cứ thích dây dưa với tôi.
Tôi không ngờ cô ta lại trở thành sinh viên trao đổi của trường tôi.
Gặp lại cô ta là khi tôi vừa rời khỏi phòng thí nghiệm.
Thấy tôi, cô ta không hề ngạc nhiên, thậm chí còn chủ động bước tới.
“Chị Giang Giang, lâu quá không gặp.”
Tôi liếc nhìn cô ta: “Làm ơn gọi tôi là cô Lâm.”
Phương Du cười nhạt: “Chị Giang Giang vẫn còn giận em à? Nhưng em với anh Cảnh là thật lòng yêu nhau mà.”
Tôi nhếch môi: “Thời đại nào rồi mà còn chơi mấy trò chị chị em em, anh anh em em? Đừng thế, uống nhiều trà cũ mốc meo hại sức khỏe đấy.”
“Cô!” Phương Du trừng mắt giận dữ: “Cô đắc ý cái gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-tr-c-a-b-n-th-n&chuong=8]

Cuối cùng anh Cảnh cũng bỏ cô chọn tôi đấy thôi!”
Vừa nói cô ta vừa giơ cái túi trong tay: “Nhìn xem, anh Cảnh vừa mua cho tôi đấy, tám vạn, không giống cô, chỉ xứng dùng hàng PDD.”
Có những người đúng là kỳ lạ thật, não đáng ra để suy nghĩ, cô ta lại đem đi đựng nước.
“Cô đã tới nhà tôi?” Tôi lạnh mặt, giọng cũng chẳng dễ nghe.
Phương Du khựng lại: “Nhà gì mà nhà cô, đó là nhà của anh Cảnh, tôi tới nhà bạn trai mình thì sao?”
Tôi gật đầu: “Được, vậy là cô chịu nhận rồi.”
“Cô có ý gì?” Phương Du bắt đầu cảnh giác.
Tôi nói: “Cô nên về hỏi bạn trai mình trước đi, xem căn nhà đó đứng tên ai trên sổ đỏ.
“Còn cái túi trên tay cô, có thấy hóa đơn không? Biết vì sao không? Vì đó là cái tôi dùng chán rồi nên vứt đi.
“Lạ thật, sao cô cứ thích nhặt lại mấy thứ tôi không thèm nữa thế? Là vì cô chỉ xứng dùng đồ cũ à?”
Phương Du tức đến nghiến răng, định nói gì đó, tôi đã ngắt lời.
Đùa sao, tôi mà để cô ta có cơ hội nói tiếp à.
“Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, cộng thêm trộm cắp tài sản, cô có muốn gọi điện cho bạn trai mình, nhờ tìm luật sư giỏi không?”
Phương Du đúng là tài.
Trong căn nhà đó chẳng có món xa xỉ phẩm nào, chỉ mỗi cái túi này.
Trước đó có người tặng mẹ tôi, bà không thích, tiện tay ném cho tôi.
Sợ Đường Cảnh phát hiện, tôi đã giấu kỹ đi.
Giấu tận chỗ nào tôi cũng quên mất, không ngờ lại bị cô ta moi ra.
Nghe tôi nói, sắc mặt Phương Du rõ ràng hoảng hốt, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.
“Cô nói bậy gì vậy? Gì mà nhà cô, đó là nhà bạn trai tôi!” Giọng cô ta nghe đã bắt đầu run. “Tôi nói cho cô biết, đừng hòng dọa tôi!”
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói vang lên, cắt ngang tất cả.
Là Trình Hoài.
Anh ấy bước đến đứng cạnh tôi, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Phương Du.
Sắc mặt Phương Du lập tức thay đổi.
Cô ta vội vàng nói: “Chắc cô Lâm hiểu lầm tôi chút thôi, hôm nay tôi đến để xin lỗi cô ấy, nhưng hình như lại làm cô ấy không vui.”
Trình Hoài “ờ” một tiếng: “Vậy sau này chú ý hơn.”
Cách một mét thôi mà tôi đã cảm nhận được rõ ràng sự bối rối của Phương Du.
Khiến tâm trạng tôi không khỏi hả hê.
“Xong việc rồi à?” Trình Hoài hỏi tôi.
Tôi gật đầu.
“Vậy đi ăn nhé?”
“Ừ.”
Phương Du lập tức chen vào: “Trình thiếu, hiếm khi gặp được anh, không biết tôi có vinh hạnh được mời anh một bữa?”
Cô ta nói mà mặt mày còn tỏ vẻ tinh nghịch.
Đến nước này rồi còn ráng quyến rũ đàn ông, cũng coi như tận tụy với vai diễn.
Nhưng tôi và Trình Hoài rất ăn ý.
Cả hai cùng ngó lơ cô ta, sải bước lướt ngang qua.
Trước khi rời đi, tôi không quên nói với cô ta một câu: “Nhớ mời luật sư nhé!”
“Không sao chứ?” Trình Hoài hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Không sao, dọa cô ta chút thôi.”

Bình Luận

0 Thảo luận