Phải nói thế nào nhỉ?
Từng chữ anh ta nói tôi đều không muốn nghe.
Vậy tôi còn ở lại đây để tra tấn lỗ tai mình làm gì?
“Không cần nói nhiều, đi mà tìm luật sư đi!”
“Lâm Vãn, em đừng ép anh!” Đường Cảnh gằn giọng.
“Ép anh? Thì sao?”
Đường Cảnh nhìn tôi: “Căn nhà đó là anh trả tiền cọc, anh trả tiền vay ngân hàng. Dù trên giấy tờ nhà đứng tên em nhưng chỉ cần anh muốn, lúc nào anh cũng có thể lấy lại được.”
Tôi nhìn chằm chằm vào Đường Cảnh, cho đến khi anh ta phải né tránh ánh mắt tôi.
Tôi cười khẽ: “Được thôi, anh đi đi. Nhưng đừng quên, cô ta còn lấy đi một cái túi tám vạn của tôi. Tám vạn, án từ ba năm đến mười năm, đủ rồi đấy!”
“Là anh lấy, cái túi đó là anh bảo cô ta mang đi. Em muốn kiện thì kiện anh đi!”
Anh ta nói như thể đang giận dỗi, như thể đang đánh cược rằng tôi sẽ không nỡ.
Thật nực cười.
“Tôi không muốn nói lần thứ ba. Nghe cho kỹ. Ai có trách nhiệm, ai sai, cảnh sát sẽ điều tra lấy chứng cứ. Anh không cần lắm lời với tôi, rảnh thì đi tìm luật sư giỏi mà thuê.”
Lúc tôi quay người rời đi, Đường Cảnh gọi với theo:
“Cái túi đó là ai cho em? Có phải là Trình Hoài không? Hai người sớm đã bên nhau rồi đúng không? Hôm đó ở khu nghỉ dưỡng Khê Nguyên, anh ta cũng đi với em đúng không?”
Đối với kiểu người mà nói chuyện chẳng cùng tần số, một câu thôi cũng đã là phí lời.
Tôi thản nhiên nói: “Vì sao tôi có cái túi đó, rất nhanh thôi, anh sẽ biết.”
Về đến ký túc xá, tôi gọi cho chú Quyền.
Tôi bảo chú mang bản hợp đồng ủy quyền mà tôi ký với chú ngày trước đưa cho Đường Cảnh, đồng thời điều tra kỹ về mối hợp tác giữa Đường Cảnh và nhà họ Phương.
Đường Cảnh thiên vị đến mức khó hiểu, chuyện này chắc chắn không đơn giản.
12
Sau khi biết cổ đông lớn nhất thực sự của công ty là tôi, Đường Cảnh hoàn toàn sụp đổ.
Chú Quyền nói với tôi phải cẩn thận một chút, Đường Cảnh đã đi tìm tôi rồi, tinh thần anh ta trông rất bất ổn.
Quả nhiên, không lâu sau anh ta đã xuất hiện dưới lầu ký túc xá của tôi.
Tôi không định gặp anh ta.
Nhưng anh ta lại giở trò.
Anh ta đưa cho mỗi nữ sinh vào ký túc xá một trăm tệ, bảo các cô ấy lên phòng gọi tôi.
Tôi nhẩm tính sơ qua.
Chỉ trong vòng nửa tiếng đã tốn hơn hai nghìn tệ.
Nhưng đó không phải điểm mấu chốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-tr-c-a-b-n-th-n&chuong=11]
Mấu chốt là hành vi của anh ta đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến các bạn cùng phòng tôi, còn gây ra không ít lời ra tiếng vào.
Tôi khó chịu bước xuống tầng.
“Anh muốn làm gì?” Tôi chất vấn anh ta.
Anh ta nhìn tôi, không rời mắt một giây: “Rốt cuộc em là ai?”
“Năm năm bên nhau, bây giờ anh chạy đến hỏi tôi câu này, anh không thấy nực cười sao?”
Đường Cảnh cười nhạt đầy mỉa mai: “Đúng là buồn cười thật. Năm năm sớm tối bên nhau, vậy mà anh lại không biết gì về bộ mặt thật của bạn gái mình.”
“Anh nói hay quá nhỉ!” Tôi bật cười: “Anh thấy tôi làm gì sai? Lừa đảo? Ác độc? Nếu anh nghĩ tôi đầu tư cho anh là sai, tôi có thể rút vốn ngay bây giờ.”
Sắc mặt Đường Cảnh biến đổi, cả người cứng đờ tại chỗ.
“Vậy nên, Đường Cảnh, đừng làm như thể tôi có lỗi với anh.”
“Em rốt cuộc muốn thế nào?” Anh ta hỏi.
Tôi nhún vai: “Anh chẳng vừa mới muốn biết cái túi đó từ đâu ra sao? Giờ tôi nói rồi đấy! Chú Quyền chắc cũng đã nói cho anh biết ba tôi là ai rồi. Vậy, anh còn gì không hiểu nữa?”
Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý để Đường Cảnh bùng nổ nhưng anh ta lại nhịn xuống, thậm chí còn dịu giọng lại.
Anh ta nói: “Nếu công ty có cả phần của em, vậy em còn cố chấp chuyện Phương Du làm gì? Đắc tội với Tổng giám đốc Phương, công ty chúng ta cũng sẽ tổn thất.”
Tôi thật không ngờ, anh ta lại chờ tôi ở đây chỉ để nói những lời này.
“Đường Cảnh, từ lúc nào mà anh trở nên như thế vậy? Anh không thấy cái dáng vẻ bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích của mình bây giờ thật đáng ghê tởm sao?”
Khuôn mặt Đường Cảnh thoáng qua nét chật vật.
Anh ta tức tối nói: “Em biết gì chứ? Em là con nhà giàu sống an nhàn, vui chơi qua ngày. Còn anh, vui buồn sướng khổ đều là chuyện thật phải đối mặt mỗi ngày!”
“Ha, chưa biết thân phận tôi thì nói tôi không hiểu anh. Biết rồi vẫn nói tôi không hiểu. Vậy rốt cuộc là tôi không hiểu anh, hay chính anh đã sai ngay từ đầu?”
Tôi không tin anh ta không nhìn rõ suốt năm năm qua. Nhưng anh ta lại cứ phải ép tôi trở thành người đùa cợt với tình cảm của anh ta.
Chẳng còn gì đáng nói nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận