Để lại không gian hoàn toàn cho tôi.
Thế nhưng, đầu tôi lại cứ như cỗ máy rỉ sét, đến cả vận hành một vòng cũng khó khăn.
Một tiếng rưỡi sau, Đường Cảnh cuối cùng cũng quay về.
Anh ta cũng chẳng thèm nhìn tôi, chỉ nhàn nhạt nói. "Anh đi tắm cái."
Yêu nhau năm năm, tôi quá quen cái kiểu phản ứng này của Đường Cảnh rồi.
Đường Cảnh là người rất tự phụ.
Tự phụ đến mức khó mà nghe lọt lời chỉ trích từ người khác.
Nên anh ta cực kỳ ghét bị ai đó chỉ thẳng vào lỗi lầm của mình.
Anh ta từng nói với tôi. "Anh là người trưởng thành, đúng sai anh tự phân biệt được. Nếu anh vô ý làm sai, anh sẽ sửa. Còn nếu anh cố tình làm sai, thì dù em có chỉ ra anh cũng không đổi, vì anh có lý do riêng."
Nhưng giữa người yêu với nhau làm gì có chuyện không tranh cãi đúng sai?
Vậy nên hễ tôi chỉ trích anh ta vì chuyện gì, là cơ chế phản kháng của anh ta sẽ bị kích hoạt.
Tôi tức đến bật cười.
Tôi chưa bao giờ quen nhún nhường trước anh ta, đã không vui thì sao tôi phải nhịn?
Ai mà chẳng là bảo bối chứ?
Tôi gọi anh ta lại. "Anh đi đâu vậy?"
Anh ta im lặng.
"Nói đi." Tôi quát. "Đừng giả câm với em."
Đường Cảnh nhìn tôi, mặt mày khó coi.
Anh ta cất giọng khô khốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-tr-c-a-b-n-th-n&chuong=3]
"Phương Du bị dọa sợ, cô ấy hoảng loạn, anh ở lại dỗ dành cô ấy."
Tôi bị câu này của Đường Cảnh chọc cười thật sự.
"Giỏi lắm. Quá đẹp mặt."
Tôi đứng bật dậy, muốn rời khỏi đây ngay, cảm thấy mình ở lại chỉ tổ thừa thãi.
"Em đi đâu? Em định làm gì?" Đường Cảnh kéo tôi lại.
"Liên quan gì anh? Với cái thái độ của anh, Phương Du mới là bạn gái anh đấy. Không sao, tôi nhường chỗ, chúc hai người hạnh phúc."
"Em nói bậy bạ gì đó?" Đường Cảnh quát khẽ.
"Là anh làm loạn chứ không phải tôi." Tôi gào lên. "Lúc gặp nguy hiểm thì cứu cô ta trước? Sau đó thì mặc kệ tôi, còn cô ta thì cưng như ngọc quý?"
"Một tiếng rưỡi, anh ở bên cô ta làm gì? Giúp cô ta tắm rửa? Thay đồ? Hay ru cô ta ngủ? Nào, kể tôi nghe xem anh ru kiểu gì, tôi mở mang tầm mắt cái."
Sắc mặt Đường Cảnh u ám. "Lâm Vãn, em đừng nghĩ tôi bẩn thỉu như thế."
Tôi cười lạnh. "Vậy thì anh đừng làm chuyện bẩn như thế chứ."
Anh ta hít sâu, rõ ràng đang cố nén giận.
Anh ta nói. "Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi, sao em cứ bám riết không buông?"
"Tai nạn?" Tôi cười nhạt. "Bạn trai tôi trong lúc nguy hiểm lại chọn cứu người phụ nữ khác trước, cái đó mà gọi là tai nạn à? Anh nói vậy không thấy chột dạ sao?"
"Đường Cảnh, anh đi theo sau tôi, dù tính theo khoảng cách hay thứ tự, thì người anh phải cứu đầu tiên phải là tôi mới đúng. Nhưng anh lại bỏ tôi để cứu Phương Du. Đây là phản xạ tự nhiên của anh? Hay là ký ức cơ bắp ăn sâu vào máu anh rồi?"
Đường Cảnh bắt đầu bực bội.
"Chút chuyện nhỏ thôi, chỉ là rơi xuống suối, nước còn chưa ngập đầu gối, ướt tí quần áo thôi, cần gì làm lớn chuyện thế?"
"Chút chuyện nhỏ?" Tôi quát. "Chuyện nhỏ trong miệng anh suýt nữa đâm mù mắt tôi đấy. Nếu hôm nay không có Trình Hoài, tôi đã mù rồi."
Tôi chộp lấy cái gạt tàn trên bàn ném xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh, vang lên tiếng chát chúa.
Đường Cảnh nhắm mắt, ngực phập phồng, đó là dấu hiệu anh ta đang giận cực độ.
Anh ta gầm lên. "Đủ rồi Lâm Vãn, em làm loạn cái gì vậy? Em bao giờ mới chịu bước ra khỏi cái tháp ngà của mình đây? Tôi thật sự chịu hết nổi em rồi."
Sắc mặt tôi lạnh hẳn.
"Hả, Đường Cảnh, tôi thật không ngờ anh lại giỏi ngụy biện đến vậy? Rốt cuộc hóa ra là lỗi của tôi à? Nạn nhân đáng bị trách à? Anh cũng là người học cao, không sợ làm nhục cái bằng cấp của mình à?"
"Em thôi chưa?"
Đường Cảnh nhìn tôi, trong mắt đầy sự chán chường.
"Lâm Vãn, em có thể thực tế chút được không. Chỉ vì anh chọn cứu Phương Du trước mà em cằn nhằn? Nhưng em có từng nghĩ không, cô ấy là con gái Tổng giám đốc, anh dám đụng đến cô ấy à? Cô ấy là thiên kim tiểu thư, nếu bị thương anh đền nổi không?"
Tôi không dám tin nhìn Đường Cảnh, không ngờ anh ta lại nói ra lời nực cười như thế.
"Bởi vì cô ta giàu, nên mạng tôi đáng giá rẻ hơn cô ta? Anh thực sự nghĩ vậy à?"
Đường Cảnh mặt không cảm xúc. "Không phải anh nghĩ vậy, mà đó là sự thật. Lâm Vãn, em tự ngẫm lại đi, đời thực không phải truyện cổ tích, em nên trưởng thành rồi, kiểu này anh mệt mỏi lắm."
Nói xong, anh ta quay đầu bỏ vào phòng tắm.
Tôi gọi anh ta lại: "Đường Cảnh, muốn làm nô tài thì anh làm một mình đi, đừng lôi tôi theo."
"Muốn sao thì tùy." Nói rồi anh ta đóng sầm cửa.
Đứng tại chỗ, tôi chỉ cảm thấy hết sức nực cười.
Phản ứng của Đường Cảnh, hành vi của anh ta, đều buồn cười đến mức không thể tin được.
Rõ ràng là bạn trai bên nhau năm năm, nhưng khoảnh khắc này, anh ta lại xa lạ vô cùng.
Ba tôi từng nói với tôi. "Hành động sai lầm thì còn sửa được, nhưng nhận thức sai lầm mới là thứ đáng sợ, vì nó đã ăn vào xương, không dễ gì cứu vãn."
Đường Cảnh, từ bao giờ mà anh đã biến thành thế này rồi?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận