13
Chuyện của Phương Du, tôi cũng chẳng bận tâm quá nhiều.
Ngược lại là Trình Hoài, mỗi ngày đều đều báo cáo tình hình cho tôi.
Ví dụ như, Phương Du đã được tại ngoại chờ xét xử.
Ví dụ như, Đường Cảnh lại đi "chạy" mối quan hệ ở đâu đó.
Trình Hoài mắng: "Cái tên họ Đường này rõ ràng không có não, nếu đã biết thân phận thật của em rồi thì giờ này lẽ ra phải bỏ xe giữ soái chứ? Anh ta còn cứ nâng niu cái nhà họ Phương thối hoắc kia làm gì?"
Thực ra tôi cũng đại khái hiểu được cách làm của Đường Cảnh, nói cho cùng thì cũng chỉ vì sĩ diện mà thôi.
"Tên đó bây giờ chỉ cố tình chống đối tôi, như thể làm vậy thì nhân cách của anh ta mới cao thượng. Với anh ta, bất cứ sự nhượng bộ nào với tôi cũng đều là sỉ nhục nhân cách."
Trình Hoài tỏ ra không thể hiểu nổi.
Tôi nói với anh ấy: "Không cần hiểu, rửa mặt rồi ngủ đi!"
Lúc đó đã là ba giờ sáng, còn tôi thì đang chuẩn bị quay lại ký túc xá.
Anh ấy nói: "Anh đang ở quán bar, em có muốn qua không? Anh đến đón, đều là người trong giới cả."
Tôi từ chối: "Không, tôi vừa xong ca trong phòng thí nghiệm, về ngủ thôi."
Trình Hoài thở dài: "Thôi, anh cũng về ngủ vậy."
Tôi hỏi: "Sao thế?"
Anh ấy nói: "Cùng là thức đêm, em thì đang cống hiến cho sự phồn vinh của đất nước, còn anh thì đang phung phí tuổi trẻ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-tr-c-a-b-n-th-n&chuong=12]
Thật là vô vị, giải tán, giải tán!"
Tôi bật cười.
Trình Hoài là người khá đáng yêu, kiểu người hiểu sự đời nhưng không thực dụng, cũng chính là cái gọi là "đại trí nhược ngu" đó.
Ngoài việc xử lý công việc ở phòng thí nghiệm, tôi còn kiêm luôn giảng dạy hai lớp năm ba.
Gần đây, Trình Hoài lại đâm ra nghiện đến lớp tôi "nghe ké".
Anh ấy giống hệt như một đứa trẻ tò mò, mở to mắt nghe từ đầu tới cuối, mặt mày tràn đầy hứng thú.
Đến mức tôi từng nghi ngờ, không chừng anh ấy thật sự hiểu được phần nào.
Thế mà anh ấy lại bảo: "Tuy anh không hiểu em đang nói cái gì, nhưng mà nghe thôi cũng thấy lợi hại."
Tôi vừa thu dọn giáo án vừa nói: "Anh mù quáng quá rồi đấy."
Anh ấy nhướng mày: "Đây là niềm tin vào quyền uy."
Tôi bật cười, liếc nhìn anh ấy một cái.
"Anh lại đổi màu tóc rồi à?"
Anh ấy lắc đầu lắc cổ: "Ừ, màu hạt dẻ, đẹp không?"
Tôi gật đầu: "Cũng được, nhưng tôi thích màu đỏ Bordeaux hơn."
"Thật à?"
"Ừ!"
Trình Hoài giơ ngón cái với tôi: "Em có mắt nhìn đấy."
Anh ấy còn véo cằm tôi ngó qua ngó lại: "Em mà nhuộm đỏ Bordeaux chắc cũng hợp lắm. Có muốn đi nhuộm đôi cho tình nhân không?"
Tôi hất tay anh ấy ra, buồn cười nói: "Anh muốn phụ huynh hai bên trực tiếp ép cưới hả?"
Dù gì thì vì chúng tôi qua lại khá hòa hợp, nên hai bên gia đình cũng đã bắt đầu lén lút bàn chuyện đính hôn rồi.
Trình Hoài nhướng mày: "Hay là em chịu thiệt một chút, gả cho anh luôn đi?"
Tôi cười: "Anh không thấy thiệt à?"
Trình Hoài bảo: "Anh không xứng cơ!"
Tối nay có một buổi tiệc từ thiện, Trình Hoài đến đón tôi tham dự.
Tôi bước ra khỏi lớp trước, Trình Hoài lẽo đẽo theo sau.
Không ngờ Phương Du lại đột ngột xuất hiện.
Tôi thật sự không nghĩ cô ta còn dám mò đến gây sự với tôi.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã lớn tiếng: "Lâm Vãn, trả nhà bạn trai tôi lại cho tôi đi!"
Đúng lúc tan học, hành lang giảng đường chật kín người.
Phương Du hét một tiếng, lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi cau mày: "Cô lại phát điên gì nữa đấy?"
Cô ta vênh váo nói: "Lâm Vãn, cô và anh Cảnh chỉ là yêu đương, chưa kết hôn. Hai người chia tay trong hòa bình, anh ấy cũng không có lỗi gì với cô, sao cô có thể ép anh ấy chuyển nhượng căn nhà mua bằng tiền riêng cho cô chứ?
"Căn nhà đó ít nhất cũng trị giá 1,7 triệu tệ, hành động của cô khác gì kẻ đào mỏ đâu?"
Xung quanh bắt đầu râm ran bàn tán.
Tôi lạnh lùng nhìn Phương Du: "Là Đường Cảnh xui cô đến gây sự hay là tự cô ngu ngốc?"
Phương Du nói: "Tôi chỉ thấy không vừa mắt cái kiểu cô bắt nạt bạn trai tôi thôi!"
"Thế thì tôi cũng không ưa cái kiểu cô bắt nạt bạn gái tôi đâu." Trình Hoài sải bước đến đứng cạnh tôi.
Anh ấy nắm chặt tay tôi, nói: "Cô Phương, tôi thấy cô cũng chẳng ngại vác thêm tội phỉ báng đâu nhỉ?"
Phương Du cứng đờ người, sắc mặt hoảng loạn rõ rệt.
Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lén nhìn Trình Hoài rồi nhìn tôi, giọng run run: "Trình thiếu? Sao anh lại đi cùng Lâm Vãn? Hai người...?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận