Một tuần sau, tôi trở về ngôi nhà từng là của “chúng tôi”.
Nửa tiếng sau khi tôi về, vừa dọn dẹp xong hành lý thì Đường Cảnh đã vội vã chạy đến.
Nhà có lắp camera nên tôi chẳng bất ngờ.
Mấy ngày không gặp, anh ta trông tiều tụy thấy rõ.
Anh ta sải bước đến, túm lấy tay tôi: "Rốt cuộc thì em giận dỗi chuyện gì? Em có biết anh lo cho em đến mức nào không?”
Tôi liếc nhìn anh ta, rút tay lại: “Đường Cảnh, chúng ta chia tay đi.”
Đường Cảnh chết sững.
Vài giây sau, anh ta dịu giọng: “Lần trước là anh sai, anh không nên không quan tâm đến em, là anh làm chưa tốt. Nhưng anh với Phương Du thật sự không có gì, anh chỉ là... không muốn đánh mất quan hệ với Tổng giám đốc Phương thôi."
"Giang Giang, em chưa từng bước ra khỏi trường học, em không hiểu thương trường thay đổi nhanh thế nào đâu. Tổng giám đốc Phương có thể trao cơ hội hợp tác cho bất kỳ ai, anh có lợi thế nhưng không lớn. Mà Phương Du lại là cành ô liu ông ấy chủ động đưa ra cho anh. Anh không thể để cô ấy bị tổn thương.”
Tôi lặng lẽ nhìn Đường Cảnh.
Nếu phân tích, thì những lời này... là thật lòng.
Hành động của anh ta có được tính là ngoại tình không? Hay chỉ là mập mờ?
Tôi cũng không rõ nữa.
Anh ta và Phương Du thân mật như thế nhưng đến lúc cô ta gõ cửa phòng vào buổi tối, anh ta lại nhất quyết không mở.
Vậy gọi là gì?
Làm gái làng chơi rồi còn muốn dựng cổng tiết hạnh?
Nhưng dù là gì, tôi cũng không thể chấp nhận nổi.
“Vậy nên, trong mắt anh, mạng của tôi vẫn rẻ hơn Phương Du, đúng không?”
Đường Cảnh mệt mỏi xoa thái dương: “Giang Giang, sao em vẫn không hiểu? Không phải em, mà là chúng ta, mạng của chúng ta không bằng cô ấy.
"Chúng ta bị thương thì chỉ cần bỏ tiền ra chữa. Nhưng nếu cô ấy bị thương, tổn thất của chúng ta phải mất mấy năm mới bù lại được.”
“Tức là vì vậy nên anh mới đối xử với cô ta như bạn gái luôn đúng không?”
Tôi rút xấp ảnh từ túi xách, ném thẳng vào người Đường Cảnh.
Anh ta ngơ ngác vài giây, rồi vừa nhìn rõ nội dung đã hoảng hốt.
“Giang Giang, không phải đâu, anh không cố ý như vậy... anh chỉ là...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/gi-tr-c-a-b-n-th-n&chuong=7]
không thể đẩy cô ấy ra...”
Giọng anh ta khàn khàn, khó nói.
Tôi cười nhạt, mỉa mai: “Anh đùa tôi à? Cô ta trói anh lại hay cùm chân anh rồi? Không đẩy nổi một cô gái thấp hơn mình 20cm? Anh là đàn ông trưởng thành đấy.”
“Thôi đi, đừng nói nữa. Ban đầu tôi còn định chia tay trong êm đẹp. Anh nói thêm câu nào nữa thì chắc tôi không nể mặt nổi đâu.”
Tôi quay đi, định tiếp tục thu dọn hành lý.
Đường Cảnh gằn giọng: “Phương Du thích anh, Tổng giám đốc Phương cũng mong anh đến với cô ấy."
"Nhưng anh đã từ chối rồi!”
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng như thể đang nói: anh đã vì em mà bỏ cả núi vàng núi bạc, em nên biết ơn mới đúng.
Nhưng tôi chỉ thấy nực cười.
“Bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
“Gì cơ?”
“Anh và Phương Du bắt đầu mập mờ từ bao lâu?”
Tôi đâu có ngu. Nếu anh ta thật sự dứt khoát từ chối thì đã chẳng có chuyện đi khu nghỉ dưỡng Khê Nguyên.
“Không có!” Đường Cảnh như bị xúc phạm, lập tức chối.
Tôi nhớ lại.
Anh ta bắt đầu chuẩn bị hợp tác với Tổng giám đốc Phương từ đầu năm, chính thức tiếp xúc là ba tháng trước.
Từ đó, anh ta bỗng bận rộn bất thường, đi sớm về muộn, có hôm thức trắng đêm.
Nếu nói có gì lạ thì là nửa tháng trước, anh ta đổi nước hoa.
Tôi hỏi sao đổi, anh ta bảo khách tặng, mùi không tệ nên dùng thử.
Từ lúc ấy, anh ta đột nhiên quan tâm đến ăn mặc, cả kiểu tóc cũng chỉnh lại.
Tôi còn trêu: “Sao tự nhiên chăm chút ngoại hình thế?”
Anh ta cười, nói: “Vợ còn là sinh viên, anh không muốn sớm thành ông chú.”
Còn biết tự gọi mình là ông chú, khiến tôi hơi bất ngờ.
“Tên nào gọi anh là chú?” tôi hỏi.
Tay đang thắt cà vạt của anh ta khựng lại, rồi phản ứng dữ dội: “Em đừng suốt ngày suy nghĩ linh tinh, anh đã mệt đủ rồi.”
Khi ấy tôi không nghĩ nhiều, chỉ thấy tủi thân, lại thương anh ta vất vả.
Nhưng giờ nghĩ lại, sự bất thường luôn có lý do.
Cho nên...
“Gọi anh là chú, là Phương Du. Hai người ít nhất đã dây dưa nửa tháng rồi.”
Sắc mặt Đường Cảnh tái nhợt.
Tôi đoán trúng rồi.
“Vậy tôi đòi chia tay, anh làm ầm làm gì? Chẳng phải vẫn luôn chờ ngày này sao? Hay là, anh muốn đứng hai thuyền?”
Tôi bấm mạnh lòng bàn tay, ép bản thân ngừng run.
Tôi từng nghĩ, tình yêu của mình bị vùi dập trong chớp mắt.
Nhưng anh ta lại cho tôi biết, mọi thứ đã được tính toán từ trước.
“Không phải đâu, anh chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay em, Giang Giang, anh không thể rời xa em!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận