Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Công Lược Thất Bại Ta Bị Nam Phụ Cầm Tù

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-20 20:50:20
12.

“Bùi Tịch, ngươi điên rồi sao?!”

Ta hoàn toàn kinh ngạc. Hắn có thể nghe được mọi cuộc đối thoại giữa ta và hệ thống, thậm chí nghe được cả suy nghĩ trong đầu ta. Hắn không thể không biết rằng dàn nhân vật chính có liên hệ mật thiết với sự tồn tại của thế giới này.

Ngay cả khi hệ thống bị phá hủy thì hậu quả cũng chưa thể lường hết, nhưng nếu vai chính đoàn chết hết, toàn bộ thế giới sẽ sụp đổ!

Bùi Tịch nhìn dáng vẻ ta hoảng loạn thì bật cười rất vui vẻ: “Đúng vậy, ta điên rồi đấy. Nhưng ta cũng chẳng còn cách nào khác.”

“Tự Tự đến từ một thế giới khác, trong lòng luôn muốn rời khỏi nơi này. Ta biết mình không thể giữ được nàng, nên chỉ có thể chọn cách hủy diệt thế giới này… cùng nàng đồng quy vu tận.”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, cả thế giới như bắt đầu rung chuyển. Mọi thứ xung quanh dần nứt vỡ. Bên ngoài vang lên tiếng la hoảng loạn của Ma tộc:
“Ma Tôn…!”

Ta không nhịn được mà bắt đầu gọi hệ thống, nhưng âm thanh điện tử quen thuộc ấy hoàn toàn không xuất hiện nữa. Trong lòng ta bắt đầu dâng lên nỗi sợ hãi.

“Bùi Tịch…” Ta khẽ gọi.

Hắn không hề quan tâm đến tiếng kêu cứu hỗn loạn từ Ma tộc bên ngoài, chỉ siết chặt lấy ta trong vòng tay:

“Tự Tự, vì sao nàng nhất định phải rời đi? Ở thế giới ban đầu của nàng, nàng là trẻ mồ côi, người thân nhận nuôi cũng đã mất. Nàng sống cũng không hạnh phúc. Vậy vì sao lại cứ muốn rời bỏ ta? Tự Tự, chẳng lẽ ta đối với nàng không đủ tốt sao?”

Hắn thực sự đã đối xử rất tốt với ta, nhưng… những điều đó lúc này còn có ích gì?

Ta nhìn quanh, tất cả mọi thứ đều đang lơ lửng giữa không trung. Ta thấy Ma tộc bên ngoài sợ hãi đến mức không thể khống chế nổi bản thân, thấy thế giới đang không ngừng sụp đổ, nứt vỡ từng mảnh… Chỉ có hai chúng ta vẫn còn nguyên vẹn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cong-luoc-that-bai-ta-bi-nam-phu-cam-tu&chuong=7]

Ta bị hắn ôm chặt vào lòng, tim đập nhanh đến mức như sắp ngừng lại.

Bùi Tịch cúi đầu, giọng nói dịu dàng mà nhẹ nhàng: “Tự Tự, đừng sợ.”

Ta: “…”

Đại ca à, ngươi càng nói ta càng thấy đáng sợ.

Bùi Tịch giơ tay đánh tan xà nhà sắp sập xuống đầu chúng ta, rồi hỏi: “Tự Tự, nàng có thật lòng thích ta không?”

Lúc nào mà hắn lại để tâm đến chuyện ta có thích hắn hay không?

Xung quanh vang lên ngày càng nhiều tiếng kêu thảm thiết. Ta thấy mọi thứ lơ lửng trên không trung đang phát nổ, giống như pháo hoa nổ tung, không dám nhìn thêm nữa.

Bùi Tịch lại nở nụ cười. Ta thấy khóe miệng hắn không ngừng trào máu, nhưng hắn lại dường như chẳng bận tâm gì cả.

Hắn chỉ cố chấp nhìn ta chằm chằm.

“Tự Tự, ta chỉ muốn biết… ba lần nàng công lược ta, có khi nào là thật lòng thích ta không?”

Ta không biết.

Từ trước ta giờ ta chưa từng thích ai, nên cũng chẳng biết cảm giác thích một người là như thế nào.

Ta đưa tay định lau máu cho hắn, nhưng máu cứ chảy mãi, lau thế nào cũng không sạch. Ta không kìm được, nước mắt bắt đầu rơi.

Thế giới đang sụp đổ, cung điện đã trở thành đống hoang tàn, mọi thứ quanh ta đều hỗn loạn. Nhưng ta thì vẫn an toàn, vì Bùi Tịch vẫn ôm chặt ta trong vòng tay, che chắn mọi thứ cho ta.

Ta đưa tay giúp hắn lau máu, vừa lau vừa bật khóc: “Bùi Tịch… Bùi Tịch… có cách nào để ngăn mọi chuyện này lại không? Ta sợ lắm…”

Bùi Tịch nhìn nước mắt ta mà vẫn cười. Ánh mắt hắn rất chắc chắn, còn mang theo chút tự đắc: “Tự Tự, nàng đã thích ta rồi.”

Ta thật sự muốn mắng hắn. Thế giới sắp sụp đổ, bên ngoài Ma tộc hỗn loạn, vậy mà hắn còn nói mấy chuyện yêu với đương.

Nếu chuyện này xảy ra ở hiện đại, thì chắc chắn hắn chính là kiểu người “não tình yêu giai đoạn cuối”, đến zombie cũng chẳng thèm ăn.

Nhưng lời định nói ra lại nghẹn nơi cổ họng. Trong làn nước mắt mơ hồ, ta thấy gương mặt Bùi Tịch vẫn dịu dàng như cũ:

“Tự Tự, nàng lại đang mắng ta trong lòng.”

“…”

Hắn lại nhẹ giọng, như rất chắc chắn: “Tự Tự, nàng lo cho ta. Nàng thích ta.”

“Phải, phải, ta thích ngươi!”

Câu đó vừa thốt ra khỏi miệng, chính ta cũng chết sững.

Ta thích hắn sao?

Lúc trước hai lần công lược, ta luôn sợ hắn. Nhưng đến lần thứ ba, thời gian ở bên hắn quá dài, cả trăm năm ở cạnh nhau, sáng ta không rời, ý nghĩ ban đầu chỉ là để công lược, vậy mà theo thời gian, ta dần quên mất mục đích ấy.

Hắn thật sự đối với ta rất tốt.

Ta muốn gì, hắn đều đáp ứng. Việc gì của ta, hắn đều đích thân làm.

Hắn bảo vệ ta, chăm sóc ta, đưa ta đi khắp nơi du ngoạn, tìm đủ loại tiên quả giúp ta tăng tu vi, kéo dài thọ mệnh. Hắn còn tìm Thần Khí mạnh nhất để ta phòng thân, ai dám bắt nạt ta thì hắn thay ta ra mặt.

Không ai đối xử với ta tốt hơn hắn cả.

Đúng rồi… Hình như… ta thật sự rất thích hắn.

Bùi Tịch cười sâu hơn, ánh mắt sáng rực: “Tự Tự, nàng đã thừa nhận là nàng thích ta.”

Vừa dứt lời, hắn lại ho ra một ngụm máu, tay ta run lên.

Ta vội vàng nói, gần như bật khóc:
“Ta thích chàng! Ta thật sự thích chàng! Bùi Tịch, chúng ta còn chưa được thật sự bên nhau mà… Chàng thông minh như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra cách, đúng không?”

Bùi Tịch khẽ mỉm cười. Hắn đưa tay đặt vào lòng ta tất cả Thần Khí mà hắn đã dành trăm năm qua để tìm kiếm, rồi nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên khóe môi ta:

“Ta thích nàng đến thế, sao có thể nhẫn tâm để nàng cùng ta chết chứ…”

Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể Bùi Tịch bắt đầu tan biến thành hư vô.

Thế giới đang sụp đổ như thể bị ấn nút tạm dừng. Đầu óc ta trống rỗng, hoảng loạn đưa tay ra muốn giữ lấy hắn, nhưng tay ta chỉ xuyên qua cơ thể hắn như không khí.

“Bùi Tịch!” Ta hét lên.

Hắn chỉ mỉm cười với ta một lần cuối… rồi hoàn toàn biến mất.

13.

“Bùi Tịch!”

“Bùi Tịch, đừng trốn ta nữa, mau ra đây!”

“Ta không đi nữa đâu, thật sự không đi nữa rồi! Ta thích chàng, ta muốn ở lại với chàng, được không?”

“Bùi Tịch… đừng dọa ta…”

“Ta sợ lắm… đừng bỏ lại ta một mình…”

Vừa mới nhận ra mình thích một người, thì người đó lại tan biến ngay trước mắt, cái cảm giác ấy… đau đớn đến mức không thể diễn tả thành lời.

Ta chỉ thấy tim mình như bị bóp nghẹt, khó chịu đến mức muốn chết.

“Bùi Tịch…”

Trước kia, chỉ cần ta nói “ta sợ”, Bùi Tịch sẽ lập tức xuất hiện và ôm chặt ta vào lòng, che chở ta khỏi mọi thứ. Nhưng lần này… hắn không còn nữa. Như thể đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Mọi thứ lặng ngắt, thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc đó.

Mọi thứ xung quanh đang vỡ vụn đều như bị đóng băng, lơ lửng giữa không trung. Chỉ còn lại mình ta là vẫn còn chuyển động, còn sống. Đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng.

Ta và Bùi Tịch từng đi qua rất nhiều nơi, tự nhận là đã thấy không ít chuyện. Nhưng trong thế giới đang sụp đổ thế này, ta lại không biết phải làm gì.

Thói quen thật sự là thứ rất đáng sợ. Rõ ràng trước đây ta là người sống rất độc lập, thế mà sau trăm năm sống cạnh Bùi Tịch, ta đã quen với việc ỷ lại vào hắn. Chỉ cần hắn ở bên, ta luôn cảm thấy bình yên.

Bùi Tịch chưa từng bỏ rơi ta, chưa từng để ta một mình. Chính vì vậy ta chưa từng nghĩ đến việc nếu không có hắn, ta sẽ phải làm sao.

Khi tầm mắt ta dần trở nên mơ hồ, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh “tư tư tư” như dòng điện chạy qua.

“Hệ thống? Là ngươi sao? Làm thế nào để cứu Bùi Tịch? Mau nói cho ta biết đi, hệ thống!”

Một lúc lâu không có ai trả lời. Ngay khi ta nghĩ mình đã nghe nhầm thì giọng nói của hệ thống chậm rãi vang lên…
“Hệ thống khẩn cấp kích hoạt, ta sẽ nói ngắn gọn,” Giọng hệ thống vang lên gấp gáp, “Sau khi hợp nhất toàn bộ Thần Khí trong tay ngươi, sức mạnh đó có thể tái tạo lại thế giới đang sụp đổ này…”

Lời vừa dứt, âm thanh lại biến mất, chỉ còn lại tiếng “tư tư tư” như dòng điện chạy trong đầu. Ta cúi nhìn những món Thần Khí trong tay, ngẩn người.

Thì ra… Bùi Tịch đã sớm đoán được sẽ có ngày này sao? Cho nên hắn mới đưa ta đi khắp nơi thu thập Thần Khí?

Ta không biết, nhưng giờ ta đã có mục tiêu: Ta phải thử một lần.

Ta nhìn các món Thần Khí, trong phút chốc không biết nên hợp nhất chúng như thế nào.

Ta nhớ lại mỗi lần có được một món Thần Khí, Bùi Tịch đều bảo ta dùng máu để nhận chủ.

Vì thế, ta thử đặt tất cả Thần Khí lại với nhau, rồi cắt tay cho máu nhỏ xuống từng món, để máu hòa vào chúng. Nhưng rất lâu trôi qua… vẫn không có gì xảy ra.

Khi ta đang nghĩ rằng mình đã làm sai cách, thì các món Thần Khí chậm rãi phát ra ánh sáng.

Từng món một bay lên không trung, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Ánh sáng ấy mỗi lúc một rực rỡ, dần dần lan rộng, như muốn bao phủ cả thế giới đang tan vỡ.

Ánh sáng quá chói khiến ta không thể mở mắt ra nổi…

Trong lúc mơ hồ, ý thức ta dần chìm vào hư vô.

“Tích! Mức độ công lược: 100%.”

Bình Luận

0 Thảo luận