3.
Lần thứ ba bị truyền tống, thân phận mới của ta là một tiểu tinh linh Kết Hương Hoa vừa mới hóa hình. Linh lực yếu đến mức chỉ đủ duy trì hình dạng con người cơ bản.
Ta liếc nhìn Bùi Tịch đang đứng ở góc đường phía đối diện, rồi lại nhìn xuống đôi tay mũm mĩm như củ sen của mình. Chỉ thấy… cạn lời.
Hiện tại Bùi Tịch chỉ là một cậu bé lang thang rất đỗi bình thường. Dựa theo mấy kịch bản "nữ chính cứu rỗi nam chính từ nhỏ" mà ta từng đọc, thì bây giờ ta nên xuất hiện đúng lúc, mang đến cho hắn hơi ấm, giúp hắn chữa lành, làm bạn bên cạnh hắn, từ từ giành được lòng tin của hắn...
Nhưng mà…
Từ việc ta phải giơ tay lên tường để đánh dấu chiều cao, cho đến cái tay mũm mĩm như bánh bao, thêm cả tình trạng chỉ cần đi nhanh là tự té sấp mặt...
Tất cả đều nói cho ta biết một sự thật: hiện tại ta còn lùn hơn cả Bùi Tịch, chỉ là một bé đậu nhỏ chính hiệu!
Đừng nói đến chuyện “sưởi ấm” hay “làm chỗ dựa”, chỉ cần ta có thể đi hết con đường này mà không ngã sấp mặt, thì đã đáng để ta tự vỗ tay khen mình một tràng rồi.
Ta không ngừng gọi hệ thống trong lòng, nhưng sau khi ném ta vào thế giới này, nó hoàn toàn bốc hơi như chưa từng tồn tại.
Ta cũng thử sử dụng linh lực của mình… nhưng ánh sáng linh lực yếu đến mức chẳng khác gì không có. Một tia sáng le lói, yếu ớt vô dụng.
“…”
Tâm trạng lúc này, phức tạp không tả nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cong-luoc-that-bai-ta-bi-nam-phu-cam-tu&chuong=2]
Ta lén lút trốn trong góc theo dõi Bùi Tịch vài ngày, và phát hiện… hắn thật sự rất thảm.
Ít ra ta còn là tinh linh biến từ hoa cỏ thành tinh, không cần ăn uống cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng Bùi Tịch lúc này chỉ là một đứa trẻ bình thường.
Hắn không có tiền, không có người thân, chẳng có bạn bè. Có khi may mắn được người qua đường tốt bụng cho chút đồ ăn hoặc vài đồng lẻ, thì chẳng bao lâu sau lại bị người khác cướp mất. Gần như ai cũng có thể bắt nạt hắn.
Với tư cách là một người trưởng thành trong tâm hồn, ta thật sự không thể làm ngơ trước cảnh tượng như vậy. Ta muốn bước ra ngăn cản.
Nhưng…
Vừa mới nhào ra khỏi chỗ nấp, ta liền vấp té. Vừa bò dậy, đi thêm hai bước lại ngã tiếp. Cứ thế, loạng choạng ngã tới ngã lui, đến lúc thật sự tới được trước mặt hắn… ta cũng không phân biệt nổi rốt cuộc ai nhìn thảm hại hơn.
Ta quỳ rạp trên mặt đất, hắn thì ngồi tựa vào tường, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Trong lòng ta vẫn có chút thấp thỏm, dù gì thì trước mặt người này… ta đã chết tới hai lần. Tuy hắn bây giờ chỉ là một đứa trẻ, nhưng ai mà không biết sau này hắn sẽ trở thành Ma Tôn đáng sợ bậc nhất?
Bùi Tịch không để ý đến ta. Mãi đến khi hắn lảo đảo đứng dậy định rời đi, ta… không biết nghĩ gì, lại tự tìm đường chết mà kéo lấy ống quần của hắn. Bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, ta theo bản năng nuốt nước bọt, khẽ gọi: “Ca ca?”
Giọng nũng nịu non nớt của chính mình làm ta cũng suýt giật mình nhảy dựng. Ở cái chỗ chết tiệt này còn chẳng có nổi một cái gương, ta chỉ biết hiện tại mình là một đứa trẻ bé xíu, đến đi đường còn không vững. Nhưng cụ thể trông thế nào, mấy tuổi, ta thật sự không rõ.
Dù bề ngoài là một đứa con nít, nhưng trong lòng ta vẫn là một xã súc hơn hai mươi tuổi chính hiệu. Mở miệng nói ra mấy từ kiểu "ca ca" vẫn khiến ta thấy hơi xấu hổ.
Nhưng mà… mất mặt cũng mất nhiều rồi, thêm tí nữa cũng chẳng sao.
Ta nhanh chóng tự lên kế hoạch mới: còn có gì khiến người ta dễ động lòng hơn mối quan hệ thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư lớn lên bên nhau chứ?
Chỉ cần từ nhỏ ta đã ở bên cạnh hắn, cùng hắn trưởng thành, thì dù sau này hắn có nhập ma trở thành Ma Tôn, ít nhất trong lòng hắn cũng sẽ có một chỗ cho ta… đúng không?
Ở thời không này, tiên – ma – yêu thú – linh tộc các kiểu đều rất nhiều, mà tuổi thọ thì cũng kéo dài vô tận. Chỉ cần xây dựng được sự tin tưởng, thì hảo cảm độ chắc là… có thể từ từ tăng lên được… nhỉ?
Không phải ta không có lòng tin, mà là… chưa từng gặp ai đa nghi nặng như Bùi Tịch.
4.
Kết quả là, ở lần công lược thứ ba, dựa vào việc ta là một đứa nhóc còn thấp hơn cả hắn, ta quấn lấy hắn hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Lúc đầu, hắn đối với ta rất lạnh nhạt. Đến lần thứ hai ta gọi “ca ca”, hắn thậm chí còn bóp cổ ta. Cái ánh mắt lúc đó ta vẫn nhớ rõ mồn một, tuy hắn vẫn là một đứa trẻ, nhưng ánh mắt ấy… tuyệt đối không giống ánh mắt của trẻ con chút nào. Ta sợ đến đơ người luôn.
Đến khi hoàn hồn lại, ta không nhịn được mà khóc òa lên. Vừa khóc vừa thở dốc, nước mắt nước mũi tèm lem, khóc đến mức người xung quanh tụ lại xem hắn đang bắt nạt ai… Cuối cùng hắn mới chịu buông tay.
Dù gì thì thời đại này cũng chẳng ai quen biết ta, nên ta không biết xấu hổ là gì cả.
Lúc thấy hắn sắp rời đi, ta lập tức ôm chặt lấy chân hắn, nhất quyết không buông, miệng thì liên tục gọi “ca ca, ca ca” không ngừng.
Chỉ cần ta mặt dày đủ, hắn muốn vứt cũng vứt không nổi ta.
Bùi Tịch hoàn toàn phớt lờ ánh mắt chỉ trỏ xung quanh, chỉ lạnh lùng nhìn ta. Một lúc lâu sau, khi đám người bu lại bắt đầu thấy chán và tản ra hết, ta cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn mở miệng: “Khóc tiếp đi.”
Ta: “…”
Khóc mãi cũng mệt lắm đó? Lỡ lát nữa ta hết linh lực, không giữ nổi hình người rồi biến lại nguyên hình thì biết làm sao?
Hắn lại hỏi: “Còn không buông tay?”
Ta theo phản xạ ôm chặt lấy chân hắn, lắc đầu. Nhưng dưới ánh mắt áp lực của hắn, cuối cùng ta vẫn ngượng ngùng buông ra, nhỏ giọng gọi: “Ca ca…”
Hắn không nhìn ta nữa, nhưng cũng không ngăn cản ta gọi như vậy. Thấy hắn quay người định rời đi, ta vội vàng lon ton đuổi theo phía sau.
Hắn biết ta đang theo sau, tuy không chờ đợi, nhưng cũng không xua đuổi.
Tuy hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng vẫn cao hơn ta rõ rệt, bước đi cũng nhanh hơn nhiều. Để theo kịp hắn, ta không ít lần vấp ngã. Mỗi lần té, ta đều âm thầm nguyền rủa hệ thống một lần, rồi nhìn hắn không hề có ý định đợi mình, lại phải cắn răng bò dậy đuổi tiếp.
Ngã nhiều lần quá, ta bắt đầu nản thật sự.
Mệt muốn xỉu. Làm một đứa nhóc đúng là quá hao thể lực. Nhất là khi chẳng có ai bế hay dắt tay, so với lúc làm xã súc ngoài đời còn khổ hơn!
Thế là ta dựa vào thân phận “tiểu hài nhi”, dứt khoát ngồi phịch xuống đất rồi… khóc.
Ta cũng không kỳ vọng gì, thật lòng nghĩ Bùi Tịch sẽ không để ý tới ta đâu. Dù sao hắn luôn tỏ vẻ chán ghét ta như vậy.
Nhưng, ngoài dự đoán.
Bùi Tịch dừng lại.
Không chỉ dừng, hắn còn… quay người, bước trở lại chỗ ta. Hắn cúi đầu nhìn ta từ trên cao, không nói gì. Ta lập tức nín khóc, ngẩng mặt lên đầy mong chờ:
“Ca… ca ca~”
Hắn nhàn nhạt nói: “Tiếp tục khóc đi.”
“???”
Hắn thích nhìn người ta khóc à?
Cái gu gì kỳ cục vậy? Có phải… hơi biến thái không?
Ta cố gắng mềm giọng: “Ca ca ~”
Thấy ta không khóc nữa, hắn cũng không ép. Hắn quay người định bỏ đi, ta lại nhanh tay ôm lấy chân hắn lần nữa: “Ca ca, huynh có thể đi chậm một chút không?”
Hắn dừng lại, hỏi: “Tại sao?”
“Ngã đau lắm… muội theo không kịp huynh…”
“…”
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bàn tay nhỏ bé đang ôm chân mình. Ta lúng túng thu tay về, thấy hắn vẫn im lặng xoay người bước đi, ta lại lập tức lồm cồm bò dậy chạy theo.
Nhưng lần này, không phải ta tưởng đâu, tuy miệng hắn không nói gì, nhưng bước chân của hắn… đã chậm lại thật rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận