Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Công Lược Thất Bại Ta Bị Nam Phụ Cầm Tù

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-20 16:05:32
6.

Ta cứ tưởng Bùi Tịch sẽ quay về Ma tộc, nhưng không phải vậy. Hắn cũng chẳng nói rõ mình có mục đích gì, chỉ dẫn ta đi khắp nơi lang thang. Thỉnh thoảng, hắn biến mất một lúc, rồi quay lại đưa ta một quả gì đó, hoặc vài loại tâm pháp để tu luyện.

Bên cạnh hắn, ta dần trưởng thành hơn. Hắn vẫn rất kiệm lời, hầu như toàn là ta chủ động bắt chuyện. Nhưng không biết từ khi nào, hắn đã không còn gọi ta là “phiền phức” nữa.

Cứ như thế, ta và hắn cùng nhau du hành khắp nơi. Ta không rõ hắn đang làm gì, hỏi thì cũng không chịu nói, nhưng ta có thể cảm nhận được ma khí trên người hắn ngày càng mạnh hơn.

Mỗi ngày ta đều gọi “Ca ca, ca ca” bên cạnh hắn, cuối cùng độ hảo cảm của hắn với ta cũng đã lên đến 50%. Ta rất vui mừng.

Dần dần, ta bắt đầu quen với thế giới này. Tuy vẫn mong Bùi Tịch tăng độ hảo cảm với ta, nhưng không còn gấp gáp như lúc ban đầu nữa. Việc ở bên hắn cũng trở nên tự nhiên hơn.

Khi độ hảo cảm tăng lên, sự thay đổi rõ ràng nhất là hắn không còn im lặng ném ta lại một chỗ nào đó như trước. Thỉnh thoảng, khi cần vào bí cảnh, hắn cũng sẽ mang ta theo.

Dù luôn miệng chê ta yếu, nhưng mỗi lần gặp nguy hiểm, hắn đều chắn trước mặt ta.

Thậm chí có lúc gặp nguy hiểm trong bí cảnh, hắn sẽ lập tức biến ta trở về nguyên hình, rồi giấu ta vào trong vạt áo trước ngực.

Nói sao nhỉ, cảm giác được hắn bảo vệ như vậy, lại còn nhìn hắn chiến đấu với các thủ hộ thú trong bí cảnh... giống như đang xem phim 3D ở rạp vậy, rất kích thích!

Thật ra ta chưa bao giờ hiểu rõ thực lực của Bùi Tịch. Cho đến một lần, ta cùng hắn đi ngang qua một trấn nhỏ, nghỉ chân tại một tửu lâu. Lúc đó, ta nghe mấy người dưới lầu bàn tán rằng có kẻ Ma tộc phát điên, cướp hết pháp bảo trong một bí cảnh…

Đầu óc ta lập tức “ong” lên, ta chợt nhớ ra điều gì đó.

Dựa theo lần công lược cốt truyện thứ hai của ta, những món pháp bảo bị cướp đó chính là các bảo vật mà nam nữ chính đã dùng để đối phó với phản diện trong trận đại chiến Tiên – Ma năm xưa.

Mà giờ đây… tất cả lại bị hắn coi như đồ bỏ rồi tiện tay ném cho ta.

Ta: “…”

Ta không nhịn được liền lấy túi trữ vật ra, vừa nghe tiếng bàn tán dưới lầu, vừa lôi đồ ra so sánh từng cái một, ta hoàn toàn câm nín.

Không sai, những bí cảnh khiến người ngoài khó vào hoặc tranh nhau sống chết, với hắn lại giống như trò chơi. Mấy món Thần Khí ấy hắn thậm chí chẳng thèm nhìn đến, cứ thế đưa cho ta.

Mà ta thì vốn không biết phân biệt thật – giả, hắn lại không nói gì, thấy hắn ném bừa như vậy, ta còn tưởng đó chỉ là mấy món đồ chơi rẻ tiền không đáng giá…

“Ca ca, mấy thứ này thật sự đều cho ta à?”

Nhìn dáng vẻ hắn lười trả lời, ta liền biết mình lại hỏi một câu dư thừa.

“Ca ca, nếu người khác biết mấy món này đều ở chỗ ta… có khi nào sẽ đuổi giết ta không?”

Bùi Tịch khẽ cười: “Muốn ta bảo vệ ngươi sao?”

Ta lập tức gật đầu thật mạnh.

“Hmm, cũng được, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời.”

Ta: “…”

Hắn bình thường cả ngày không nói được mấy câu, ta biết nghe cái gì đây?

Bùi Tịch liếc ta một cái: “Từ giờ đừng nói chuyện với người lạ.”

Ta: “…”

Ta chỉ là lúc hắn đang nhập định, lén tám chuyện vài câu với một tiểu ăn mày bên ngoài thôi mà… Thế mà hắn phạt ta hôm nay không được ăn thịt. Sao chuyện đó vẫn chưa xong vậy trời…

“Ngươi là một tiểu tinh linh linh lực yếu, lại mang đầy dị bảo quý giá trên người, đầu óc thì chẳng hiểu lòng người, là muốn bị bắt đem lột da nấu thuốc, hay muốn ta phải đến cứu phiền phức nữa hả?”

Ta hơi ngạc nhiên. Hắn hình như biết ta đang nghĩ gì… Chẳng lẽ Bùi Tịch còn biết đọc tâm thuật?

Ta thử nghĩ bừa một điều: Bùi Tịch là đồ ngốc.

“Ngươi đang mắng ta.” Hắn thản nhiên nói.

“Ngươi sao biết được?” Ta giật mình.

Bùi Tịch cụp mắt xuống, nhấp một ngụm trà: “Nhìn gương đi, nét mặt ngươi suýt nữa thì viết luôn mấy chữ đó lên trán rồi.”

Ta: “???”

Thật vậy sao?

Chẳng lẽ ta là kiểu người không giấu được cảm xúc?


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cong-luoc-that-bai-ta-bi-nam-phu-cam-tu&chuong=4]


Ta vội lấy gương từ túi trữ vật ra nhìn kỹ lại, rõ ràng chẳng có gì mà, chỉ thấy một khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc thôi mà.

Ta ngẩng đầu nhìn Bùi Tịch, thì bắt gặp hắn cũng đang nhìn ta. Hắn không hề nói gì, nhưng ta thấy rõ khóe môi hắn khẽ cong lên, tuy rất nhẹ, nhưng ta nhìn ra được.

“Bùi Tịch, ngươi cười rồi.”

Bùi Tịch nhìn ta, không nói lời nào, trong mắt đầy vẻ “bó tay”.

À ~

Hình như giờ ta đã hiểu ý hắn nói “trên mặt ngươi sắp viết luôn suy nghĩ ra rồi” là gì.

Ta không nghi ngờ nữa, quay sang nhìn gương rồi nhẹ vỗ vỗ vào mặt mình.

Ta hiểu rồi, chỉ cần trang điểm đậm, thì sẽ không ai nhìn ra ta đang nghĩ gì cả!

Bùi Tịch: “…”

7.

Đôi lúc, ta thật sự nghi ngờ không biết Bùi Tịch có phải đã trọng sinh hay sở hữu "bàn tay vàng" gì đó không.

Nhưng hắn lại không hề giống như kiếp trước, không đi kế thừa ngôi vị Ma Tôn, cũng chẳng chủ động gây sự với nam nữ chính. Ngược lại, cả ngày chỉ dẫn ta đi khắp nơi du ngoạn. Chính điều này khiến ta nghĩ có lẽ mình đã suy diễn quá nhiều.

Bởi vì theo lẽ thường, nhân vật phản diện sau khi trọng sinh sẽ tìm cách đối phó nam nữ chính hoặc giành lại mọi thứ thuộc về mình.

Ở bên Bùi Tịch lâu ngày, dù ta vẫn hơi sợ hắn, nhưng quan hệ giữa chúng ta cũng dần trở nên hòa hợp.

Ta đã cùng hắn đi qua rất nhiều nơi. Nếu không phải sau này nhóm nam nữ chính tìm đến, thì có lẽ ta và hắn vẫn còn đang lang thang du lịch khắp nơi. Vì Bùi Tịch đã thu lấy quá nhiều Thần Khí, nhóm nhân vật chính bắt đầu lo lắng hắn sẽ dùng chúng để làm điều sai trái, gây hại cho muôn dân. Thế là một đám người chính phái tập hợp lại, nhân danh chính nghĩa kéo đến, muốn đoạt lại số Thần Khí đó. Kết quả là ta và Bùi Tịch bị vây kín trong ba tầng trong, ba tầng ngoài.

Mà lúc đó, ta và hắn đang ung dung câu cá ở một nơi non xanh nước biếc rất nên thơ. Ta nài nỉ mãi, hắn mới chịu gật đầu cho ta ăn cá nướng.

Phải nói thêm rằng, tuy nhìn Bùi Tịch có vẻ lạnh lùng dữ dằn, nhưng tay nghề nấu ăn lại cực kỳ ổn.

Ngay lúc mồi câu bắt đầu nhúc nhích, thì... dây câu của ta bị chém đứt.

Ta: “…”

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ ta cạn lời như lúc này.

Bùi Tịch thấy bộ dạng tức giận buồn bực của ta thì bật cười, rồi đưa tay về phía ta: “An ủi một cái.”

Ta theo thói quen lại gần Bùi Tịch, biến về nguyên hình rồi được hắn nhét vào vạt áo trước ngực.

Mỗi lần hắn chiến đấu, ta thật ra cũng muốn giúp một tay, nhưng lực bất tòng tâm.

Dù hắn đã đút cho ta không ít linh quả, nhưng linh lực của ta vẫn chẳng tăng được bao nhiêu. Trong những trận chiến căng thẳng như vậy, ta rất dễ bị thương lây.

Mà ta thì… rất quý mạng sống.

Bùi Tịch dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ ló ra của ta: “Bọn họ dám cắt đứt dây câu của ngươi, có muốn ta bắt họ tới quỳ xuống xin lỗi không?”

Ta biết Bùi Tịch rất mạnh, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng. Dù sao đối phương cũng là nguyên đoàn vai chính, mà hào quang của vai chính thì lúc nào chẳng kinh khủng…

Ta rụt rè nói: “Ca ca, nhớ cẩn thận, đừng bị thương đó.”

Nếu thật sự đánh không lại, chúng ta vẫn còn Thần Khí. Chỉ cần lấy chúng ra, chắc chắn có thể xử lý được bọn họ.
Bùi Tịch khẽ cười một tiếng. Ngón tay hắn vừa động, ta liền cảm thấy một luồng ma khí nhẹ nhàng quấn lấy người mình.

Ta đã quen với chuyện này rồi, nên lập tức tìm cho mình một vị trí thoải mái trong vạt áo hắn. Cái luồng ma khí này giống như đai an toàn vậy, là để phòng lúc hắn chiến đấu, ta bị rơi ra ngoài.

Ban đầu ta còn tưởng đây sẽ là một trận ác chiến… Nhưng thực tế thì hoàn toàn không phải.

Chỉ thấy hắn kết ấn rất nhẹ nhàng, trong nháy mắt xung quanh liền bốc lên từng đợt ma khí đen kịt. Những luồng ma khí ấy nhanh chóng ngưng tụ thành thực thể, vây chặt lấy nhóm vai chính vốn đang bao vây chúng ta.

Đám người vừa rồi còn hung hăng tuyên bố chính nghĩa lập tức tái mặt: “Không ổn rồi, hắn là Ma Tôn!”

Ta nằm trong vạt áo hắn suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc là khi nào hắn trở lại Ma tộc và đoạt được ngôi vị Ma Tôn?

Không thể nghi ngờ gì nữa, trận chiến này Bùi Tịch thậm chí còn chưa ra tay, chỉ cần ma khí quanh người hắn thôi cũng đủ khiến nhóm vai chính thua liểng xiểng.

Khi thấy nhóm vai chính bị trói lại, ném thành một đống ở góc, ta theo bản năng rụt sâu hơn vào trong vạt áo.

Không hổ danh là vai ác có thể hủy trời diệt đất, đáng sợ thật sự!

Bùi Tịch khẽ nhúc nhích ngón tay, ta lập tức bị nhấc ra khỏi vạt áo, rơi vào lòng bàn tay hắn. Hắn vừa buông tay, ta đã không khống chế được mà biến lại thành hình người, ngã nhào xuống. Hắn liền đưa tay ra đỡ lấy, ôm ta vào lòng.

Bị nhiều người nhìn như vậy khiến ta thấy hơi ngượng, định vùng ra khỏi ngực hắn thì hắn cười khẽ: “Đám người tự xưng là chính phái kia, thật ra là những kẻ tâm cơ sâu nhất. Ngươi yếu như vậy, cẩn thận bị họ đánh lén.”

Ta: “…”

Hắn mạnh thật, mà nói nghe cũng có lý.

Nhóm vai chính khi thấy ta thì sắc mặt liền thay đổi: “Ma Tôn! Ngươi lại dám dụ dỗ một tiểu tinh linh, thật là không biết xấu hổ!”

Rồi họ quay sang ta, giọng đầy nghĩa khí: “Tiểu tinh linh, đừng sợ! Đợi chúng ta lấy lại được Thần Khí, sẽ đưa ngươi về lại với tộc của mình.”

Ta: “…”

“Ờm… thực ra có thể là do ta thấy hắn đẹp trai, nên mặt dày bám theo không chịu rời một bước…”

Đám vai chính đang bị trói: “…”

Khóe môi Bùi Tịch khẽ cong lên, rõ ràng đang cố nhịn cười.

“Không thể nào!” Một người trong nhóm vai chính hét lên “Tiểu tinh linh, ngươi nói thật đi, có phải hắn uy h·iếp ngươi không?!”

Ta: “Không có.”

“Ngươi là người của tộc tinh linh! Còn hắn là Ma Tôn Ma tộc kia mà!”

Ta: “…” (nghẹn lời)

Thì sao chứ?

Ta nhìn nam nữ chính với hào quang vai chính chói lòa trên đầu mà không khỏi cảm thấy cạn lời.

Nhóm người vai chính đông như vậy mà còn không đánh nổi một “tiểu lâu la” Ma tộc như Bùi Tịch, vậy họ còn mạnh miệng cái gì nữa không biết.

Bùi Tịch có vẻ đang rất vui. Ta còn nghe thấy âm thanh báo độ hảo cảm tăng lên 80%, ngay sau đó là cảm giác có thứ gì đó mềm mềm chạm nhẹ lên đầu mình.

Hắn nói, giọng bình thản nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng:

“Hôm nay tâm trạng ta khá tốt, không muốn giết người trước mặt nàng. Các ngươi phá hỏng dây câu của nàng, chọn đi, muốn quỳ xuống nhận lỗi, hay xuống nước mò cá.”

Ta: “…”

Đám vai chính bị trói kia đang định phản bác, nhưng giây sau dường như bị cấm ngôn, há miệng mà không nói được lời nào.

Bùi Tịch nhàn nhạt nói thêm: “Thôi, mấy người như các ngươi cũng không xứng đi mò cá cho nàng. Quỳ xuống đi.”

Ta: “…”

Tuy nghe có hơi hung, nhưng… ta chính là đang sống trong nhân cách đại phản diện vô địch đây! Quá sướng!!

Bình Luận

0 Thảo luận