10.
Từ sau lần trước Bùi Tịch bắt ta uống thuốc và khiến hảo cảm độ tụt về 0, hắn đã biến mất rất lâu, không hề xuất hiện nữa.
Ta vẫn bị nhốt trong tẩm cung. Người Ma tộc từ đó về sau cũng không mang thuốc đắng đến nữa, mà đổi thành linh đan không rõ nguồn gốc. Tuy không biết lấy từ đâu, nhưng hiệu quả lại rất tốt, sau khi ăn vào, vết thương trên người nhanh chóng lành lại, gần như không còn đau đớn.
Chỉ là… Bùi Tịch vẫn không đến gặp ta, mà ta thì cũng không được phép rời khỏi nơi này.
Lúc một tiểu tỷ tỷ Ma tộc, người từng thân thiết với ta, mang cơm cho ta, nàng nhỏ giọng nói rằng gần đây tâm trạng Ma Tôn dường như không tốt, hình như đang bận nghiên cứu một thứ gì đó vừa kỳ lạ vừa hiếm thấy…Hiếm lạ cổ quái đồ vật?
Ta cũng không để tâm lắm. Dù sao thì thế giới này vẫn chưa sụp đổ, chắc là chưa ta lượt nam nữ chính xuất hiện.
Lần tiếp theo Bùi Tịch xuất hiện là sau rất nhiều ngày. Khi đó, ta đang nhàm chán nằm dài trên bàn, nghịch mấy món Thần Khí thì hắn đột nhiên hiện ra trước mặt. Cả người hắn nồng nặc mùi rượu.
Nhìn vào đôi mắt đỏ sậm của hắn, ta hơi sợ: “Bùi Tịch? Ngươi uống rượu sao?”
Hắn hơi dang hai tay, mà ta thì chẳng hiểu sao lại không thể khống chế bản thân, cứ thế bước ta gần hắn. Bùi Tịch vươn tay ôm lấy ta, cúi đầu hít sâu một hơi rồi thấp giọng nói: “An Tự, nàng không trốn được đâu.”
Hơi thở nóng rực phả lên cổ khiến ta rụt người lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cong-luoc-that-bai-ta-bi-nam-phu-cam-tu&chuong=6]
“Bùi Tịch, ngươi say rồi à?”
Hắn bật cười khẽ, gọi tên ta từng tiếng một cách đầy ám muội: “An Tự... An Tự... Tự Tự...”
Càng nghe hắn gọi như thế, da đầu ta càng tê rần lên.
“Ngươi... chắc chắn là uống say rồi.”
Hắn... thật sự quá kỳ lạ.
“Tự Tự, chẳng phải nàng vẫn luôn tìm cái hệ thống kia sao?”
Ta: “!!!”
Hắn… sao lại biết được chuyện đó?
Bùi Tịch không chút do dự bế bổng ta lên, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, ôm chặt ta vào lòng như đang nhốt ta lại.
Hắn cúi đầu, giọng rất bình thản: “Ta chưa từng nói với nàng sao? Từ lần đầu tiên nàng bước vào thế giới này, ta đã có thể nghe thấy tiếng các người nói chuyện rồi.”
11.
Cái gì cơ???
Cái gì gọi là “Ngay từ lần đầu ngươi đến thế giới này, ta đã nghe được”?
Rõ ràng toàn bộ ký ức đều do ta tự trải nghiệm, nhưng sao nghe câu này lại thấy mơ hồ đến vậy?
Bùi Tịch bật cười: “Tự Tự, ngạc nhiên vậy sao? Đây chẳng phải là lần thứ ba nàng bước vào thế giới này rồi à? Nàng tới là để công lược ta.”
Vừa nói, hắn vừa cúi đầu cọ nhẹ lên cổ ta: “Ngay từ lúc nàng lần đầu xuất hiện, ta đã cảm nhận được dao động năng lượng lạ thường, theo bản năng liền ra tay.”
… Đúng rồi, lần đầu công lược, ta còn chưa kịp đứng vững đã bị hắn giết luôn…
Ta ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đỏ sẫm của Bùi Tịch, nhưng chẳng biết nên nói gì nữa.
Thì ra… hắn vẫn luôn biết hết mọi chuyện.
Vậy tại sao lần này lại không giống hai lần trước, không giết ta ngay từ đầu?
Bùi Tịch nở nụ cười, đáp:
“Vì Tự Tự lúc khóc trông rất xinh, dù té ngã vẫn cố bò dậy bám theo ta, trông rất thú vị. Nàng còn quá nhỏ, muốn bóp chết nàng cũng chỉ như bóp chết một con kiến, dễ đến mức chẳng có gì vui.”
“Nàng và cái hệ thống kia từng đưa ta rời khỏi thế giới này, nên ta rất tò mò xem các người còn định giở trò gì nữa. Nhưng đáng tiếc… nó chẳng thú vị như ta tưởng. Ta bắt được nó rất dễ.”
“Bằng không thì Tự Tự nghĩ xem, tại sao nàng cứ không liên lạc được với hệ thống?”
Thì ra là vậy…
Khó trách lúc thì liên hệ được hệ thống, lúc thì hoàn toàn mất tín hiệu.
Khoan đã… chẳng lẽ hảo cảm độ cũng là do hắn điều khiển?
Vậy nên hảo cảm độ mới tăng nhanh đến thế? Lưng ta lạnh toát.
Trước giờ ta cứ tưởng mình thật sự đã công lược thành công… Hóa ra tất cả là do hệ thống đã rơi vào tay hắn, mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Ta không biết phải nói gì nữa.
Hắn biết hết, nghe hết, vậy mà vẫn luôn im lặng, mặc kệ ta diễn đủ trò trước mặt hắn. Nghĩ đến đây, ta chỉ thấy mình chẳng khác nào một kẻ ngốc.
Biết rõ tất cả đều là vô ích, ta chán nản buông xuôi:
“Nếu muốn giết hay làm gì ta thì tùy ngươi.”
Bùi Tịch đưa tay nắm lấy cổ ta, nhưng lại không dùng lực. Hắn cúi người lại gần, hơi thở mang theo mùi rượu lẫn một hương thơm thoang thoảng, rất quen thuộc.
Hình như ta đã từng ngửi thấy ở đâu rồi…
Hắn khẽ cười: “Là mùi linh đan nàng đã ăn đấy. Ta đến Tiên tộc cướp không ít linh dược, rồi đích thân luyện thành linh đan cho nàng. Bọn họ đánh không lại ta, chỉ có thể ngoan ngoãn dâng hết cho ta.”
Ta: “???”
Bùi Tịch cười cười, nói tiếp: “Nói thật thì, lần này ta có thể mạnh lên nhanh như vậy cũng là nhờ nàng và cái hệ thống kia. Lúc các người kéo ta về quá khứ, ta có thêm rất nhiều thời gian để tu luyện. Lại thêm ký ức của hai lần trước, ta tránh được không ít đường vòng, nên tốc độ tu luyện nhanh hơn người thường rất nhiều.”
Ta: “…”
Không trách sao đám nhân vật chính trong tay hắn chẳng khác nào đám rau cải bị nhổ.
Nhưng mà khoan đã, nếu hắn thực sự nghe được hết mọi chuyện, vậy sao lúc trước ở khách điếm hắn còn giả vờ nói là nhìn được từ biểu cảm của ta?
Bùi Tịch dựa đầu vào hõm vai ta, bật cười. Hơi thở ấm nóng phả vào cổ ta khiến ta thấy nhột, định tránh né thì bị hắn ôm chặt hơn.
“Tự Tự, là nàng chủ động đến trêu chọc ta trước mà.”
Ta cũng đâu muốn thế này… tất cả là do cái hệ thống chết tiệt kia!
Bùi Tịch nói với giọng nhẹ nhàng nhưng trầm thấp: “Ta biết không phải lỗi của Tự Tự, cho nên… ta đã hủy luôn cái hệ thống đó rồi.”
“…Hả???”
Còn chưa kịp phản ứng, hắn lại nói tiếp: “À đúng rồi, mấy cái nhân vật chính mà nàng hay nhắc tới ấy, giờ cũng chỉ còn thoi thóp thôi.”
“!!!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận