1.
Sau khi thất bại trong nhiệm vụ công lược, ta bị giam lỏng.
Ta bị Bùi Tịch nhốt trong tẩm cung suốt mấy ngày liền. Mỗi ngày đều có người đến thay thuốc, đưa cơm, đối đãi không khác gì trước kia, chỉ là ta không được phép rời khỏi nơi này.
Từ hôm đó, Bùi Tịch chưa từng xuất hiện lại. Ta hỏi các Ma tộc khác có ai gặp hắn không, nói rằng ta muốn gặp Bùi Tịch. Nhưng chẳng có ai trả lời ta.
Ta nằm trên giường, hết nghĩ lại suy, vẫn không hiểu nổi, vì sao chỉ còn một bước nữa là thành công, vậy mà cuối cùng lại mất trắng. Như kiểu “ba năm đốn củi, một giờ thiêu rụi”.
Rõ ràng cái hệ thống chết tiệt kia từng nói với ta: hảo cảm đạt 95% trở lên thì tính là “thâm ái”, mà đã là thâm ái thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Nhưng mà… Ta vẫn không thể quên được khoảnh khắc hôm đó. Trong đầu ta, cái hệ thống đó cứ như phát điên, liên tục “tích tích tích” như báo động loạn xạ, khi mức hảo cảm từ 99% rớt cái rụp xuống còn 1%. Nó kêu ồn đến mức ta suýt vỡ đầu!
“Thâm ái thì sẽ không dễ thay đổi.”
Vậy đó hả? Gọi cái này là thâm ái?
Ai mà từng thấy mức hảo cảm 1%, còn lạnh nhạt hơn người qua đường, lại gọi là yêu sâu đậm chứ.
Ta nằm bò trên sập, muốn khóc mà khóc không ra nước mắt. Chỉ có quỷ mới biết Bùi Tịch khó chiều đến cỡ nào!
Ngay lúc đó, ta bỗng cảm nhận được gì đó, theo bản năng quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Bùi Tịch.
“Bùi Tịch…”
Phía sau Bùi Tịch bỗng xuất hiện thêm một chiếc ghế, hắn lười biếng ngồi xuống, giọng thản nhiên:
“Nghe nói ngươi vì không được gặp ta nên mới không chịu uống thuốc?”
Ta: “…???”
Cái gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cong-luoc-that-bai-ta-bi-nam-phu-cam-tu&chuong=1]
Tự luyến đến mức này luôn à?!
Rõ ràng là mấy loại thuốc kia quá đắng thôi!
Tuy ta bị thương, nhưng vốn dĩ ta đâu phải con người, có chết được đâu. Không uống thuốc thì chỉ là hồi phục chậm hơn chút xíu. Nhưng uống vào rồi… thà chết còn hơn!
Bùi Tịch liếc ta một cái, lại liếc sang chỗ đặt thuốc ở gần đó.
Ngay giây tiếp theo, viên thuốc đã nằm gọn trong tay hắn.
Hắn lạnh nhạt mở miệng: “Uống đi.”
Ta nhìn chén thuốc đen sì như mực, mặt lập tức đơ ra: “Không uống có được không? Ta cảm thấy vết thương… gần như khỏi hẳn rồi ấy…”
Hắn không nói gì, vẻ mặt vẫn giống như trước, dường như không có gì thay đổi, chỉ là… chỉ số hảo cảm đã biến động đến mức long trời lở đất.
Đối mặt với Bùi Tịch, ta luôn cảm thấy cực kỳ lúng túng: “Uống, ta uống… đợi một lát nữa là được rồi.”
Bùi Tịch im lặng nhìn ta. Ta vội vàng cầm lấy chén thuốc: “Thôi được rồi, ta uống ngay đây!”
Sau khi miễn cưỡng nuốt hết chỗ thuốc đắng nghét đó, ta nhìn Bùi Tịch vẫn đang trầm mặc, khẽ hỏi:
“Bùi Tịch… lúc đó ta chẳng phải đã chết rồi sao?”
Ban đầu, ta định dùng cái chết để đổi lấy chỉ số hảo cảm. Không ngờ kết quả ngược lại, hảo cảm suýt nữa tụt về con số không!
Ta nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu…
Bùi Tịch liếc ta một cái, ánh mắt nhàn nhạt như mọi khi. Từ trước đến giờ, ta chưa từng đoán được hắn đang nghĩ gì.
“Ngươi… rất muốn chết sao?”
Ta cạn lời. Ai mà ngờ được mình lại thật sự suýt chết!
Ta chỉ muốn nhanh chóng tăng đầy hảo cảm để hoàn thành nhiệm vụ, rồi trở về mà thôi. Rõ ràng chỉ còn một chút nữa là thành công, ta thật sự không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Bùi Tịch rốt cuộc bị gì vậy?
Nghĩ vậy, ta theo phản xạ quay sang nhìn hắn, liền đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Tịch. Toàn thân ta khẽ run lên, hôm nay hắn trông… đáng sợ bất thường.
Thật đáng sợ.
Ta dè dặt hỏi: “Bùi Tịch… ngươi sao vậy?”
Hắn nhìn ta không chớp mắt. Một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
“An Tự, ngươi… đã rất lâu rồi không gọi ta là ca ca.”
“…”
Cái đó… là cách xưng hô hồi còn nhỏ. Giờ lớn rồi, còn bám theo hắn gọi “ca ca” thì thật sự… ngại chết mất!
Hả? Tự nhiên hắn lại nhắc đến chuyện gọi “ca ca” làm gì?
Chẳng lẽ là… hắn nhớ đến khoảng thời gian hai chúng ta từng sống nương tựa lẫn nhau khi còn nhỏ?
Đó đúng là một đoạn ký ức không dễ quên.
Ta hoàn hồn lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Bùi Tịch. Ta khẽ sờ mũi, chỉ là gọi một tiếng “ca ca” thôi mà, biết đâu hắn mềm lòng rồi hảo cảm lại tăng lên?
Sau khi suy nghĩ kỹ suốt nửa phút, ta dè dặt cất tiếng: “Ca ca?”
Ta nhìn thấy rõ ràng gương mặt Bùi Tịch tối sầm lại. Hắn xoay người bước đi, giọng lạnh băng:
“Lo mà dưỡng thương cho tốt. Đừng nghĩ linh tinh nữa.”
Ngay sau đó, ta nghe tiếng thông báo của hệ thống vang lên:
“Tích ~ Độ hảo cảm của mục tiêu công lược giảm 1. Hiện tại còn 0.”
Ta: “???”
Cái… gì cơ?!
Cái quỷ gì vậy hả!
2.
Khi nghe tiếng thông báo hảo cảm tụt về 0, trong lòng ta chỉ còn lại một cảm giác: tuyệt vọng.
Đây đã là lần thứ ba ta cố gắng công lược Ma Tôn Bùi Tịch rồi.
Hai lần trước… tất nhiên đều thất bại thảm hại, không cần phải nghi ngờ.
Ta vốn chỉ là một cô gái bình thường, chẳng có gì nổi bật. Sau một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn, ta qua đời. Hệ thống nói với ta: chỉ cần ta có thể khiến Ma Tôn Bùi Tịch đạt 100% hảo cảm với mình, thì có thể quay lại thế giới thực, quay về thời điểm trước khi tai nạn xảy ra, thay đổi kết cục tử vong.
Vì xét thấy ta là “tay mơ” chưa có kinh nghiệm, mà Bùi Tịch lại là mục tiêu công lược thuộc cấp độ 3S+ siêu khó, hệ thống đã đặc cách tặng ta một “gói quà tân thủ”, trong đó bao gồm ba lần cơ hội công lược.
Lần đầu tiên công lược…
Khi ta bị truyền tống vào thế giới này, đúng lúc Tiên tộc và Ma tộc đang đại chiến. Vừa mới đặt chân vào còn chưa kịp đứng vững, ta đã bị một đợt ma khí từ đâu phóng tới, hóa thành mưa tên xuyên thủng tim.
Chết không thể nào chết tiếp được nữa.
“…”
Cho đến giờ nghĩ lại, ta vẫn cảm thấy cạn lời.
Sau đó, ta bắt đầu lần công lược thứ hai.
Lần đó, ta bị một vị hộ pháp của Bùi Tịch bắt về Tiên tộc. Vì diện mạo xinh đẹp, ta liền bị dâng thẳng cho Bùi Tịch như một món lễ vật.
Thái độ của Bùi Tịch đối với ta… phải nói sao nhỉ, cứ như một tra nam điển hình: không tiếp nhận, mà cũng chẳng từ chối.
Dù vậy, vì người Ma tộc ai cũng nghĩ ta là “người của Bùi Tịch”, nên họ đối xử với ta vẫn khá lịch sự, không làm khó dễ gì.
Ta vốn đến đây để công lược hắn, nên có cơ hội là ta lại đóng vai ngoan ngoãn, nghe lời, cố gắng lấy lòng hắn. Bùi Tịch không từ chối, nhưng cũng chẳng đáp lại. Mỗi lần chỉ lạnh nhạt nhìn ta bằng ánh mắt bình thản, không chút cảm xúc.
Hảo cảm độ với ta vẫn dậm chân ở mức khoảng 20%.
20% nghĩa là gì? Đại khái là... biết mặt, nhưng chẳng thân.
Ta từng nghĩ có thể từ từ tiếp cận, lấy kiểu “nước ấm nấu ếch” mà tiến từng bước một. Nhưng kết quả thì sao? Khi cuộc chiến giữa Tiên và Ma căng thẳng trở lại, người đầu tiên hắn lôi ra làm ví dụ để răn đe lại chính là ta.
Ta, được dùng làm “con gà” để giết thị chúng, à nhầm, để giết cảnh cáo Tiên tộc.
Và thế là… ta lại thất bại.
Sau lần thứ hai thất bại đó, ta gần như chẳng còn chút niềm tin nào nữa. Ta vốn dĩ đã chết rồi, cần gì phải cố sống cố chết đi tìm đường chết tiếp?
Tên Ma Tôn này căn bản không thể công lược nổi. Nếu không thì sao hệ thống lại xếp hắn vào cấp độ khó 3S+?
Nói thật, với một người chơi tân thủ như ta, vừa ra khỏi làng đã bắt đi đánh trùm cuối thì… còn gì vô lý hơn?
Thế nên ta buông xuôi luôn. Dù sao thì ở thế giới thật ta cũng đã chết, cùng lắm thì chết thêm lần nữa, không muốn tự chuốc khổ vào thân.
Nhưng hệ thống lại không cho ta bỏ cuộc. Nó lập tức ném ta vào cổng truyền tống.
Chỉ là lần này… có lẽ lương tâm nó trỗi dậy, nên đã đưa ta về một thời điểm rất sớm, sớm đến mức khi ấy Bùi Tịch vẫn chỉ là một cậu bé bình thường, chưa nhập ma, chưa trở thành Ma Tôn.
Đây là cơ hội cuối cùng. Nếu lần này còn chết nữa, thì thật sự là chết hẳn.
Dù gì đi nữa, con người vẫn phải biết giữ lấy mạng.
Nói thì nói vậy, chứ thật ra ta còn tiếc, ở thế giới ban đầu, làm một con ong chăm chỉ xã hội, làm việc đến kiệt sức, kiếm được tí tiền còn chưa kịp tiêu… mà đã chết, nghĩ thôi cũng thấy uổng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận