5.
Cứ như vậy, ta bắt đầu hành trình bám dính lấy Bùi Tịch.
Hắn rất ít nói. Ngày thường toàn là ta một mình “ca ca” dài “ca ca” ngắn, ríu rít đi theo sau lưng hắn. Đa phần thời gian, hắn chỉ im lặng nghe ta lảm nhảm, thỉnh thoảng mới liếc mắt chê ta ồn rồi bảo im miệng.
Ta cũng chẳng biết rốt cuộc hắn định đi đâu, nhưng nói chung là cứ kiên trì bám theo.
Khi cả hai đi qua một con sông, ta bỗng nảy ra một ý. Lúc Bùi Tịch đang ngồi nghỉ dưới gốc cây, ta tranh thủ chạy ra bờ sông soi thử, muốn xem mình hiện tại trông như thế nào.
Kết quả là… ảnh phản chiếu trong nước không phải một tiểu tinh linh đáng yêu bùng nổ như ta tưởng, mà là một đứa nhỏ tóc tai bù xù, mặt mũi lem nhem bụi bặm.
Ta: “…”
Bảo sao Bùi Tịch cứ nhìn ta như thể thấy phiền.
Ta vội vã rửa mặt thật sạch, đến khi soi lại thì thấy hình dáng hóa thân này tầm ba, bốn tuổi gì đó. Lau sạch sẽ xong, trông cũng coi như được mắt, phấn điêu ngọc trác, da trắng má hồng, không tệ chút nào.
Ta hài lòng gật đầu.
Nhưng mà… đến khi ta làm xong hết một loạt động tác, quay lại gốc cây ban nãy thì… Bùi Tịch đã không còn ở đó.
Ta hơi hốt hoảng, nghĩ thầm chắc chắn là hắn bỏ lại ta rồi, một mình rời đi.
“Ca ca?”
“Bùi Tịch?”
“Ca ca?”
Chỗ này là rừng rậm, mà với tầm nhìn của ta bây giờ, chỗ nào cũng giống nhau như đúc. Không biết hắn đi hướng nào, ta cũng chẳng biết phải đuổi theo kiểu gì.
Ta đứng dưới tán cây gọi mấy tiếng, gọi đến khản giọng, cũng không có ai trả lời.
Ta thử vận dụng linh lực để tìm người, nhưng với sức lực hiện tại, vừa mới hóa hình chưa được bao lâu, không những không tìm ra ai, suýt chút nữa còn không giữ được hình người.
Cuối cùng, ta ngồi thừ xuống dưới gốc cây, mất mát đến mức muốn bật khóc.
Ta thật sự thấy mình xui xẻo đến tột cùng. Ở thế giới ban đầu ta đã là trẻ mồ côi, khó khăn lắm mới được nhận nuôi, chưa kịp hưởng mấy năm tình thân thì ông bà nhận nuôi cũng lần lượt qua đời vì bệnh. Khó khăn lắm ta mới làm việc kiếm tiền đủ nuôi sống bản thân, tự lo học phí xong xuôi để vào đại học. Sau đó còn may mắn tìm được một công việc ổn định, tiết kiệm được ít tiền, cuộc sống tưởng chừng như sắp tốt lên từng ngày…
Kết quả, gặp tai nạn xe.
Chết vì tai nạn đã đành, ta còn nghĩ coi như giải thoát rồi. Ai ngờ lại bị một hệ thống thần kinh nào đó kéo sang thế giới này, ép ta phải “công lược” một vai ác Ma Tôn nào đó.
Mà ta đây? Một đứa gà mờ còn chưa từng yêu đương lấy một lần, kinh nghiệm tình cảm bằng 0, bảo ta đi công lược cái gì Ma Tôn đỉnh cấp? Có phải đùa không?
Hai lần cơ hội đã xài hết, đây là lần cuối cùng. Xem ra… ta thật sự không còn đường lui.
Nghĩ đến đây mà thấy đời mình đúng là quá khổ.
Ta ngồi dưới gốc cây thút thít, hy vọng Bùi Tịch lương tâm trỗi dậy mà quay lại tìm ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cong-luoc-that-bai-ta-bi-nam-phu-cam-tu&chuong=3]
Nhưng ta chờ mãi không thấy hắn đâu…
Ngược lại, ta lại đụng ngay bọn buôn người.
Hắn cười hỏi ta có phải lạc cha mẹ rồi không, còn nói gì mà nhận ra phụ mẫu ta, bảo sẽ đưa ta về.
Nực cười, ta là Kết Hương Hoa thành tinh, tu luyện nhờ hấp thụ linh khí trời đất mà thành, làm gì có cha mẹ?
Ta biết ngay hắn là kẻ lừa đảo, nhưng vẫn đi theo hắn. Dù sao lúc đó ta cũng đã lạc mất Bùi Tịch, nhiệm vụ thì chưa xong, hệ thống cũng mất tăm, có gì để mất nữa đâu? Cùng lắm thì bị hắn bán đi thôi.
Nếu may mắn rơi vào nhà người tốt, coi như ông trời thương. Còn nếu xui, ta sẽ tìm cơ hội biến lại nguyên hình rồi trốn, sau đó lại đi tìm một đứa trẻ nào đó đơn độc để “bám tạm”, hoặc cố thử tu luyện xem có tự lớn lên nổi không.
Dù sao… sống một đời ở thế giới này hay thế giới kia cũng đều là… sống cả đời, khác gì đâu.
Thật ra, chủ yếu là lúc ấy ta vừa tiêu hao linh lực, lại đang trong cái hình dạng chân ngắn nhỏ xíu này, chạy không nổi, đành phải chịu, chứ biết sao.
Ta giả vờ tin hắn, ngoan ngoãn leo lên xe ngựa. Ai ngờ chưa đi được bao lâu, liền nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của bọn buôn người.
Khi ta run rẩy bò ra khỏi xe để xem chuyện gì xảy ra, trước mắt liền hiện ra cảnh tượng: Bùi Tịch đang đứng cách đó không xa, còn bọn buôn người thì nằm lăn dưới đất, bất tỉnh.
“???”
Là… hắn làm sao?
Không phải trước đây hắn còn là một đứa bé yếu ớt, bị ai cũng có thể bắt nạt sao? Từ khi nào lại mạnh đến mức một mình hạ gục hết đám kia?
Ta chưa kịp nghĩ nhiều, trong lòng chỉ tràn đầy vui mừng vì được gặp lại hắn.
“Ca ca~”
Ánh mắt Bùi Tịch nhìn ta nhàn nhạt, không mang cảm xúc: “Thích đi theo người khác như vậy, sau này đừng theo ta nữa.”
Ta: “…”
Ta cúi đầu nhìn khoảng cách từ xe ngựa xuống đất, muốn nhảy xuống để đuổi theo hắn… nhưng ngập ngừng chưa dám nhảy. Cuối cùng, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi một câu: “Ca ca… ngươi đi đâu vậy?”
Bùi Tịch không nói gì, chỉ xoay người định rời đi. Ta cắn môi, nhắm mắt nhảy xuống xe ngựa. Nhưng đúng lúc ấy, một luồng sức mạnh bất ngờ đỡ lấy ta.
Ta mở choàng mắt ra, trước mắt là những tia ma khí màu đen đang dần tan biến.
“???”
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Mới đó thôi mà trên người hắn đã có… ma khí?
Là... hiệu ứng "vai ác tỏa sáng" truyền thuyết sao?
Ta hơi giật mình: “Ca ca, cái gì đây vậy?”
Hắn liếc ta một cái, lạnh giọng: “Tiểu hoa tinh, đừng có giả bộ ngây thơ trước mặt ta.”
Thật sự, nổi hết da gà.
Ta len lén nhìn hắn, rồi vừa dè chừng vừa rón rén đi đến trước mặt: “Ca ca… ngươi biết hết rồi hả?”
Chỉ đến khi đứng sát cạnh hắn, ta mới giật mình phát hiện, hắn lại cao hơn nữa rồi.
Trước đây chỉ cao hơn ta một cái đầu nhỏ, giờ đã là một thiếu niên thật sự. Sao hắn lớn nhanh dữ vậy chứ!?
Bùi Tịch liếc ta một cái, rồi tiện tay ném cho ta một quả gì đó: “Ăn đi.”
“Ca ca, cái này là gì vậy?” Ta dè dặt hỏi.
Bùi Tịch liếc qua bằng ánh mắt lành lạnh. Thấy vậy, ta ngoan ngoãn im miệng.
Nhìn chằm chằm quả kia một lúc, ta vẫn quyết định… ăn.
Chưa được bao lâu, ta cảm thấy linh lực trong người như tăng vọt, hình dạng hóa thân cũng ổn định hơn nhiều. Không biết có phải ảo giác không, nhưng ta cảm giác mình hình như cũng… lớn thêm một chút. Tuy vẫn thấp hơn Bùi Tịch, nhưng đã đỡ hơn lúc trước.
Quần áo trên người ta còn có thể tự co giãn theo cơ thể nữa, đúng là kỳ diệu.
“Ca ca, quả này là gì vậy? Lợi hại quá!”
Bùi Tịch hừ nhẹ một tiếng, không trả lời.
Ta vội vàng đuổi theo. Sau khi lớn lên thêm một chút, chạy cũng ít vấp ngã hơn, đuổi theo hắn cũng dễ dàng hơn nhiều. Ta cảm thấy… rất hài lòng với bản thân.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận