Kể từ khi tôi ngỏ lời mời Đoạn Gia Hi cùng tham gia vào dự án do tôi phụ trách, thái độ của hắn thay đổi rõ rệt. Hắn trở nên tích cực hơn hẳn, những khoảng cách vốn tồn tại dường như dần biến mất.
Trên diễn đàn trường, những bức ảnh chụp chung của tôi và hắn bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều. Là hội trưởng hội sinh viên, lại có ngoại hình sáng sủa, nên mỗi khi hắn xuất hiện bên cạnh tôi, ánh mắt người khác lập tức dồn đến. Có người tò mò hỏi chúng tôi là quan hệ gì, có người trực tiếp kết luận rằng - tôi và hắn là một đôi.
Dư luận nảy nở như nấm sau mưa, không ai biết bắt đầu từ đâu, nhưng tin đồn lan đi rất nhanh. Và dĩ nhiên, Đoạn Gia Hi sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hắn mượn danh “bạn trai trên mạng” để khiến tôi khó xử, ép tôi phải thuận theo chiều gió mà chấp nhận hắn.
Thế nhưng hắn không hiểu, dư luận là con dao hai lưỡi. Càng đẩy nó bay cao bao nhiêu, lúc dây đứt, cú ngã sẽ càng thảm bấy nhiêu.
Tòa nhà văn phòng nơi dự án được đặt trụ sở nằm ngay trung tâm thành phố. Khi tôi bước vào cùng Đoạn Gia Hi, thư ký lễ phép đưa cà phê rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Không khí trong căn phòng chỉ còn lại chúng tôi và tiếng lật giấy khẽ khàng.
Tôi đẩy tập tài liệu về phía hắn, nở nụ cười xã giao: “Đây là dự án do ba tôi giao, anh có thể xem qua trước.”
Tôi dừng một nhịp, giọng vẫn điềm đạm: “Thật ra năng lực của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là con một trong nhà, nên ba tôi muốn mở đường sẵn để tôi có thêm kinh nghiệm.”
Đoạn Gia Hi giả vờ khiêm tốn, lật vài trang rồi gấp lại, ánh mắt đầy tin tưởng: “Anh hiểu, bác trai chỉ muốn lo xa cho tương lai của em thôi. Anh sẽ giữ kín chuyện này.”
Hắn nhìn tôi, giọng pha chút ấm áp: “Mục đích của anh đơn giản lắm - chỉ muốn được ở gần em hơn.”
Tôi mỉm cười, vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn: “Anh hiểu lầm rồi. Đây là mô hình hợp tác bình thường trong giới đầu tư, ai cũng rõ. Không có gì phải giữ bí mật cả.”
Một thoáng xấu hổ thoáng qua trong mắt hắn, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Vậy em muốn anh tham gia thế nào?”
“Tất nhiên là đầu tư.” – Tôi nói nhẹ như gió, nhưng đủ khiến hắn khựng lại.
“Đầu tư?”
“Đúng vậy. Anh có thể góp vốn hoặc góp kỹ thuật. Vì chuyên môn của chúng ta giống nhau nên nhân sự đã đủ, anh chỉ cần đầu tư tài chính thôi.”
Tôi lật tài liệu, đánh dấu một dòng: “Mức tối thiểu là 50 vạn. Dự kiến lợi nhuận gấp đôi sau khi hoàn thành. Nếu anh đầu tư 50 vạn, thu về sẽ là 100 vạn.”
Hắn im lặng một lúc, vẻ mặt dao động giữa tham vọng và sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/bach-nhan-lang&chuong=6]
Tôi nhận ra ánh sáng quen thuộc trong mắt hắn - ánh sáng của lòng tham.
Và như tôi dự đoán, hắn nói: “Anh đầu tư 100 vạn.”
Tôi che giấu nụ cười trong đáy mắt, giọng vẫn ngạc nhiên dịu dàng: “Anh không cần vội đâu, 50 vạn cũng đủ rồi.”
“Không, anh muốn chứng minh thành ý của mình.”
Tôi cúi đầu, che đi sự khinh miệt: “Vậy thì được. Ký tên ở đây, trong vòng nửa tháng chuyển tiền.”
Hắn ký tên, cố tình đặt tay lên tay tôi, nở nụ cười thân mật. “Anh sẽ không để em thất vọng đâu, Duy Duy.”
Tôi nhìn hắn, mi mắt khẽ cụp xuống, che giấu hận ý dày đặc. Sẽ quan tâm nhiều hơn ư? Tôi đang chờ đấy.
Hắn, cũng như Cố Thiến Thiến, đều là những kẻ vừa tham vừa ngạo. Một trăm vạn - đối với một sinh viên không tiền không thế, làm sao xoay đủ trong nửa tháng? Ngoài vay nặng lãi, còn con đường nào khác?
Và khi tôi thấy Cố Thiến Thiến bước xuống từ chiếc xe sang trọng, với túi xách, dây chuyền, cả bộ váy đặt may riêng của tôi trên người cô ta, tôi đã có câu trả lời.
Tôi chụp lại biển số xe, gửi cho chú Lưu: “Chú giúp cháu tra người này.”
Mười phút sau, khi tôi trở về ký túc, Cố Thiến Thiến vừa tắm xong. Thấy tôi, cô ta thoáng hoảng hốt, rồi lập tức giấu đi, thay bằng vẻ uất ức giả tạo.
“Hứa Duy, sao cậu lại làm vậy?” – giọng cô ta run rẩy, như thể tôi là kẻ tàn nhẫn nhất thế gian.
Tôi tựa người vào ghế, nhàn nhạt đáp: “Nơi này chỉ có tôi và cô, không cần diễn đâu.”
Cô ta khựng lại, rồi lại tiếp tục màn kịch: “Anh Gia Hi đối xử với cậu tốt như thế, ngày nào cũng đưa cơm sáng, quan tâm từng chút một. Cậu thì sao? Ép anh ấy đi vay tiền! Cậu giàu như thế, chỉ cần vung tay là xong, sao phải làm khó anh ấy vậy?”
Giọng điệu của cô ta chắc nịch như thể đang nắm giữ đạo lý tuyệt đối. Tôi bật cười. “Là hắn bảo cô nói vậy à? Nếu thấy không ổn, hắn có thể rút khỏi dự án, tôi không miễn cưỡng.”
Cố Thiến Thiến tái mặt, hơi thở khựng lại. Cô ta hiểu mình lỡ lời, càng nói càng khiến hắn thêm rắc rối. Tôi đứng dậy, nhìn cô ta như nhìn một tấm gương méo mó phản chiếu quá khứ: “Còn nữa, cô vẫn định theo nghề dạy học à?”
Cô ta chần chừ: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
“Tôi chỉ lo thôi.” – Tôi khẽ mỉm cười, giọng lạnh như thép – “Sợ tam quan của cô ảnh hưởng xấu đến mầm non tương lai của đất nước.”
Không cần hét, không cần giận. Một câu nói nhẹ nhàng cũng đủ khiến cô ta trắng bệch. Bởi vì cô ta biết - Hứa Duy của hiện tại không còn là người bị dắt mũi như trước kia nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận