Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bạch Nhãn Lang

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-11-08 21:47:46
Nhà hàng mà Cố Thiến Thiến chọn là một quán ăn gia đình nhỏ, nằm ngay bên cạnh cổng trường, mùi khói bếp lẫn tiếng cười nói của sinh viên tạo nên thứ không khí vừa náo nhiệt vừa thân quen.
Đoạn Gia Hi bước vào, ánh mắt đầu tiên không phải dành cho thực đơn mà là quan sát tỉ mỉ xung quanh - từ mặt bàn, ghế ngồi, đến những vết dầu mờ trên tường. Hắn không nói gì, chỉ rút khăn giấy lau ghế, rồi cẩn thận đến mức từng chiếc đũa cũng được hắn tráng qua bằng nước sôi.
“Anh đoán là em không quen ăn ở những nơi thế này,” hắn nói, giọng pha chút áy náy, “nhưng lau rồi thì sạch, không sao đâu.”
Tôi mỉm cười nhạt, khẽ đáp: “Không sao.”
Nhạc Nhạc và Minh Tuệ – hai bạn cùng phòng của tôi – liếc nhìn nhau, trong mắt dường như đã thay đổi cái nhìn về hắn. Còn Cố Thiến Thiến, người ngồi đối diện, thì chỉ im lặng. Cô ta cúi đầu, cố giấu đi ánh nhìn phức tạp, nhưng sống mũi khẽ run, bàn tay nắm đũa đến trắng bệch.
Tôi nhìn thấy hết, nhưng không nói gì. Đoạn Gia Hi tự nhiên ngồi bên cạnh tôi, vẫn cái dáng điệu chu đáo đến ngạt thở - gắp món cho tôi, tráng chén, đẩy ly nước về phía tay thuận của tôi, mọi cử chỉ vừa vặn đến mức người khác phải ngỡ rằng giữa chúng tôi có mối quan hệ đặc biệt.
Nhưng tôi hiểu, hắn làm tất cả không phải vì tôi. Mà là vì ánh mắt của người đối diện. Minh Tuệ tinh nghịch nói, giọng nửa đùa nửa thật: “Đoạn học trưởng, anh quan tâm Duy Duy thế này, không phải đang muốn theo đuổi cô ấy đấy chứ?”
Cả bàn bật cười. Tôi liếc nhìn sang Cố Thiến Thiến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/bach-nhan-lang&chuong=4]

Cô ta vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng bàn tay đã run khẽ.
Thật giỏi chịu đựng. Đoạn Gia Hi lại chỉ mỉm cười, giọng điềm đạm: “Anh suýt chút nữa đã trở thành anh trai của Duy Duy rồi. Năm đó, vì một vài chuyện nên lỡ mất cơ hội. Không ngờ duyên phận lại để chúng ta gặp lại. Anh chỉ coi cô ấy như em gái, muốn bù đắp cho những sai lầm trước kia thôi.”
Minh Tuệ tròn mắt: “Thì ra là vậy, khó trách Thiến Thiến nói hai người có duyên phận! Nhưng mà này… hiện tại đâu cần làm anh trai nữa, làm bạn trai luôn cho rồi!”
Nhạc Nhạc liền phụ họa: “Ơ, tôi còn tưởng anh là bạn trai của Thiến Thiến cơ đấy!”
“Không phải!”
Hai giọng nói cùng vang lên một lúc - một của hắn, một của cô ta. Nhanh đến mức cả bàn sững lại.
Không khí trong giây lát trở nên kỳ lạ. Đoạn Gia Hi khẽ ho một tiếng, cười gượng: “Mọi người hiểu lầm rồi, Thiến Thiến chỉ là người cùng lớn lên với anh, coi như em gái thôi.”
Tôi đặt đũa xuống, nghiêng đầu nhìn hắn: “Nghe anh nói, tôi mới nhớ ra rồi.”
Không khí chợt im bặt.
“Năm tôi sáu tuổi, ba mẹ dẫn tôi đến cô nhi viện. Anh giả mạo là người cứu tôi dưới hồ, muốn thay người khác nhận được sự cảm kích của gia đình tôi, để được nhận nuôi. Chuyện đó, có phải không?”
Từng chữ tôi nói ra nhẹ như gió, nhưng lạnh như dao. Cố Thiến Thiến cứng người, sắc mặt tái nhợt. Cô ta cúi gằm, cố giấu ánh nhìn oán hận trong mắt. Nhưng trái ngược với mong đợi của tôi, Đoạn Gia Hi chỉ cười nhạt, thở dài: “Đúng là anh sai. Khi đó anh còn nhỏ, chỉ muốn có một gia đình. Anh xin lỗi. Nếu quay lại được, anh vẫn sẽ làm như thế.”
Tôi nhấp một ngụm trà, vị đắng tràn qua đầu lưỡi. Từ khi nào việc giả mạo, cướp công người khác lại được xem là ‘tranh thủ cơ hội’ vậy?
Đêm đó, tôi viện cớ bận việc để tách khỏi nhóm, mang theo hộp cơm được gói kỹ rời khỏi khuôn viên trường. Tòa nhà văn phòng ở ngoại ô vẫn sáng đèn tầng bốn. Tôi quen thuộc bấm thang máy, bước vào căn phòng duy nhất còn sáng.
Tịch Lễ nằm gục trên bàn, máy trợ thính đã tháo xuống. Tôi khẽ đặt hộp cơm trước mặt anh. “Ăn chút gì đi.”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng, mệt mỏi tan đi trong phút chốc. “Em tới rồi.”
“Ừm.”
“Cùng ăn với anh nhé?”
Tôi lắc đầu, chỉ ngồi cạnh xem tài liệu dự án ba tôi giao. “Hôm nay em gặp lại người mạo nhận công lao của anh năm xưa.”
Tịch Lễ khựng lại. “Ai cơ?”
“Đoạn Gia Hi.”
Tay anh thoáng siết lại, nhưng rồi lại buông ra, ánh mắt không dao động nhiều. Anh chỉ nhẹ giọng: “Trong cô nhi viện, loại chuyện đó đâu hiếm.”
Tôi nhìn anh, lòng dâng lên một nỗi nghẹn khó tả. Người đàn ông này, cả đời chưa từng được sống cho chính mình - từ nhỏ bị cô lập, đến khi lớn lại phải gánh nặng học hành, công việc, rồi những vết thương thính giác chưa bao giờ lành hẳn.
Tôi cố ý trêu: “Anh ta bây giờ là kiểu người ấm áp, lịch thiệp, biết chăm sóc đấy. Anh ta còn nói xin lỗi vì chuyện năm xưa nữa.”
Tịch Lễ đặt đũa xuống, ánh mắt trầm lắng: “Em nhớ rất rõ chuyện đó nhỉ?”
“Vì anh ta từng tổn thương anh.” Tôi cúi người, giọng khẽ đến mức chỉ mình anh nghe. “Em không thích kẻ từng làm tổn thương anh.”
Anh khựng lại. Không nói thêm lời nào, chỉ rũ mắt cười nhẹ, kéo máy trợ thính xuống - ra hiệu rằng anh không muốn nghe tiếp. Tôi cười. Anh luôn như vậy, dịu dàng đến mức khiến người ta vừa thương vừa giận.
Sáng hôm sau, tôi vừa bước ra khỏi ký túc xá thì bắt gặp Đoạn Gia Hi đứng đợi dưới tán cây, tay cầm một phần bữa sáng phong phú.
“Còn chưa ăn phải không?” – hắn hỏi, giọng tự nhiên đến mức như thân thiết từ lâu.
Tôi liếc nhìn phía sau, cố ý nói: “Thiến Thiến còn chưa ra kìa.”
“Anh biết,” hắn mỉm cười, “cái này là chuẩn bị riêng cho em.”
Rồi không chờ tôi phản ứng, hắn nói tiếp - giọng chân thành đến mức xung quanh có vài sinh viên dừng lại nhìn:
“Anh muốn theo đuổi em, Duy Duy. Trước đây anh bỏ lỡ, nhưng lần này anh sẽ không để mất nữa.”
Câu nói vang giữa buổi sáng, ngay trước ký túc xá nữ, kéo theo vô số ánh nhìn hiếu kỳ.
Tôi nhìn hắn, cười nhạt: “Đoạn học trưởng, tôi nghĩ anh hơi đường đột. Hôm qua mới gặp, chưa đến mười hai tiếng, anh đã xác định muốn theo đuổi tôi sao?”
Hắn lắc đầu: “Không phải mười hai tiếng. Là mười hai năm.”
Ánh mắt hắn sâu như muốn nhấn chìm người đối diện: “Anh chưa từng quên em, từ ngày đầu tiên gặp ở cô nhi viện. Khi đó, anh chỉ muốn bảo vệ em - nhưng không ngờ lại biến thành chấp niệm.”
Giọng hắn nghẹn lại, như thể đang thổ lộ một tình cảm chân thành. Còn tôi, chỉ thấy buồn nôn.
“Thật xin lỗi,” tôi nói nhẹ, “tôi không quen ăn mấy món này. Nếu anh thật sự muốn thể hiện thành ý, lần sau đổi sang cà phê và bánh sừng bò nhé.”
Rồi tôi quay lưng, để lại hắn đứng giữa ánh mắt tò mò của đám sinh viên. Tôi không cần làm ‘người nổi tiếng’ trên diễn đàn của trường. Người đầu tiên được bàn tán, phải là một người khác - người mang gương mặt ngây thơ và trái tim đầy toan tính.
Còn tôi, chỉ ngồi xem. Một ván cờ vừa mới bắt đầu. Và tôi – người từng chết trong tay họ – giờ đã nắm thế chủ động.

Bình Luận

0 Thảo luận