Năm tôi sáu tuổi, vì sức khỏe của mẹ ngày một yếu, ba quyết định đưa tôi đến trại trẻ mồ côi lớn nhất thành phố nơi mà họ dự định chọn một đứa trẻ để nhận nuôi. Trên đường đi, tôi mơ màng nằm ở ghế sau, nghe lờ mờ tiếng ba mẹ trò chuyện. Ba nói với mẹ, giọng ông trầm ổn mà dịu dàng: “Đến nơi, hãy để con bé tự chọn. Con gái mình sau này phải gánh vác sản nghiệp, một mình sẽ rất vất vả. Chúng ta nên nhận nuôi một cậu bé tốt, nuôi dạy tử tế, để sau này vừa có thể bảo vệ, vừa giúp nó quản lý công việc.”
Cái khái niệm “chồng” khi ấy đối với tôi thật mơ hồ. Tôi chỉ biết, ba là chồng của mẹ. Ba yêu mẹ bằng tất cả những gì ông có, còn mẹ lại phụ thuộc vào ông như thể ông là cả thế giới của bà. Lúc đó, tôi ngây thơ nghĩ: nếu “chồng” là người quan trọng như vậy, thì người đó nhất định sẽ là tất cả của tôi. Đoạn Gia Hi - cái tên tôi chọn năm ấy - là kết quả của một quyết định ngây thơ và ngu xuẩn đến nực cười.
Ngày hôm đó, tôi tò mò đến gần hồ sen trong khu vườn sau trại, rồi trượt chân ngã xuống nước. Lúc tỉnh lại, tôi thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, sáng sủa, ánh mắt như phát sáng dưới tán lá. Hắn nhìn tôi, giọng lo lắng: “Em không sao chứ?”
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rọi xuống người hắn, khiến hắn trông giống như một thiên thần được bao phủ bởi hào quang. Khi đó tôi chỉ mới sáu tuổi, chưa biết yêu là gì, nhưng tim tôi đập loạn. Sau này lớn lên, tôi mới hiểu - đó chẳng qua là “hiệu ứng cầu treo”, một cơn ảo giác của sự sợ hãi xen lẫn cảm kích. Nhưng tôi đã tin. Tin đến mức kiên quyết yêu cầu ba mẹ nhận nuôi hắn.
Hắn tám tuổi, khôn ngoan, hiểu chuyện, khuôn mặt sáng sủa, làn da trắng và đôi mắt luôn toát ra vẻ dịu dàng. Trước mặt mọi người, hắn hứa với tôi: “Anh sẽ bảo vệ em suốt đời.”
Tôi tin, ba mẹ cũng tin.
Hai mươi năm sau, người từng được nuôi dưỡng như con trai nhà họ Hứa - lại cắn ngược bàn tay đã nuôi mình. Hắn sắp xếp vụ tai nạn khiến ba mẹ tôi hôn mê, chiếm đoạt tài sản, ném tôi ra đường, để rồi tôi bị bọn cho vay nặng lãi truy sát, mất ba ngón tay mà không đủ tiền đến bệnh viện.
Ngày hắn cầu hôn với “bạch nguyệt quang” - cô gái từng ở chung trại trẻ mồ côi - sính lễ chính là căn nhà và công ty của cha mẹ tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/bach-nhan-lang&chuong=1]
Tôi không nhớ mình đã chết thế nào, chỉ nhớ cuối cùng tôi sống như một con chuột bị dồn vào góc, run rẩy trong bóng tối. Có lẽ cái chết là cách giải thoát duy nhất.
Tôi từng tự hỏi: tôi sai ở đâu? Có lẽ là ở chỗ tôi đã tin hắn - tin vào lời hứa của một kẻ biết diễn từ khi tám tuổi.
“Hứa Duy, chúng ta đi gặp viện trưởng một chút, con có muốn đi cùng không?” Ba hỏi, ánh mắt hiền từ.
Tôi khẽ lắc đầu: “Không ạ.”
Tôi chỉ tay về phía cầu trượt gần đó, cố gắng nặn ra vẻ hồn nhiên của một đứa trẻ sáu tuổi. Ba cười, dặn: “Vậy con chơi ngoan nhé.”
Viện trưởng cúi đầu, giọng đầy nịnh nọt: “Hứa tổng yên tâm, ở đây mọi thứ đều đảm bảo, Duy Duy đáng yêu như vậy, lũ nhỏ nhất định sẽ thích cô bé.”
Ba mẹ rời đi, bóng họ khuất dần sau hàng cây. Tôi siết chặt nắm tay, toàn thân run lên.
Không phải mơ. Không phải ảo giác. Tôi thật sự đã trở lại quá khứ. Ông trời, cuối cùng cũng cho tôi một cơ hội. Tôi men theo con đường năm xưa, đi về phía hồ sen.
Kiếp trước, tôi bị trượt chân ngã xuống nước. Lần này, tôi biết rõ: đó không phải tai nạn. Tôi đứng lặng nhìn mặt hồ gợn sóng, cánh hoa sen màu hạnh lay nhẹ trong gió. Tôi chờ.
Chờ Đoạn Gia Hi xuất hiện, chờ hắn tái diễn màn “anh hùng cứu mỹ nhân” như kịch bản hắn từng dàn dựng. Nhưng lần này, tôi sẽ không để hắn thành công.
“Bùm!” Một lực mạnh từ phía sau đẩy tôi ngã xuống nước.
Cơn sợ hãi quen thuộc ập đến, nước tràn vào mũi, vào miệng, tôi không thể thở. Trời ơi… vẫn là như cũ sao? Ai đó thực sự đã đẩy tôi! Khi ý thức dần mờ đi, tôi lại cảm nhận thấy một bàn tay nhỏ bé kéo mình lên.
“Em gái! Em tỉnh lại đi!”
Giọng nói đó, tôi không thể nào quên. Khi mở mắt ra, gương mặt hắn - Đoạn Gia Hi - hiện ra, giống hệt trong ký ức.
“May quá, em không sao rồi,” hắn cười, ánh nắng rọi lên đôi mắt sáng. “Sau này đừng nghịch nước nữa nhé, không phải lúc nào anh cũng ở bên để cứu em đâu.”
Tôi nhìn hắn, môi nhếch lên: “Anh cứu tôi thật à?”
Hắn hơi khựng lại, lắp bắp: “Tất nhiên rồi! Những người khác sợ bị mắng, chỉ có anh dám lao xuống thôi.”
Tôi nhìn hắn, nụ cười lạnh dần lan ra: “Cảm ơn anh. Nếu không có anh, có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp lại ba mẹ nữa.”
Hắn ngẩn người, rồi vội vàng cười: “Không cần cảm ơn. Anh chỉ làm việc nên làm thôi.”
Sau đó hắn nói thêm, ánh mắt lộ vẻ mong chờ: “Viện trưởng nói có một đôi vợ chồng đến nhận con nuôi, không biết có chọn anh không… Anh thật sự muốn được học, được đi học đàng hoàng.”
Tôi vỗ nhẹ vai hắn, giọng bình thản: “Yên tâm, anh tốt như vậy, chắc chắn họ sẽ chọn anh.”
Ánh mắt hắn sáng lên. Còn tôi, trong lòng chỉ còn một mảnh lạnh băng. Đoạn Gia Hi, tôi từng tin anh là người cứu mình. Lần này, để xem ai mới là người sa xuống địa ngục.
Hắn rời đi, dáng vẻ hớn hở, không biết rằng “kịch bản” của hắn đã lệch khỏi đường ray. Hắn không cứu tôi - thậm chí có thể chính là kẻ đẩy tôi xuống nước. Còn người thật sự cứu tôi...
Tôi nhìn quanh, đi dọc bờ hồ. Bên đám cỏ dại chưa cắt tỉa, có một bóng người ngã gục. Một cậu bé gầy gò, toàn thân ướt đẫm, đang cố gắng thở dốc.
Tôi cúi xuống, khẽ vén mái tóc dính nước trên trán cậu bé. Khi khuôn mặt ấy hiện ra, tim tôi chợt thắt lại. Cậu bé ấy… sao lại quen đến thế? Một ký ức mơ hồ, như ánh sáng yếu ớt trong bóng tối, chợt lóe lên trong đầu tôi.
Lần này, tôi biết - số phận của tôi sẽ không còn do người khác sắp đặt nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận