Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THỤC PHÂN

Chương 9

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:10:21
Tôi cười và giải thích với bà: "Bà ơi, thật ra bà rất tài giỏi, chính nhờ bà mà tài khoản này đã kiếm được rất nhiều tiền."
Kiếp trước, tôi tự mình gây dựng sự nghiệp còn không thành công bằng vậy.
Bà nội được công nhận, cũng cảm thấy tự hào một chút: "Không ngờ khi già rồi, bà còn có thể có chút giá trị."
Câu này là một nỗi buồn, như thể con người ta sống đến 50 tuổi mới nhận ra: Dù bạn có tốt với người khác đến đâu, cũng không bằng có ích cho người khác. Dù bạn có bao nhiêu lòng tốt, nếu bạn không có giá trị, sẽ không ai quan tâm đến bạn.
"Bà ơi, giá trị của con người không phải là đo lường bằng có ích hay không." Tôi rất nghiêm túc nói, "Đối với cháu, chỉ cần bà ở bên con, sáng dậy cháu có thể gọi 'bà ơi bà ơi' là cháu đã rất vui rồi."
Cuối cùng, bà nội đã đồng ý với yêu cầu của tôi và đi phẫu thuật.
Thế giới trước mắt bỗng chốc trở nên rõ ràng, điều đó thật sự khiến người ta cảm thấy phấn khởi.
Ngoài ba tôi, người biết được chuyện này qua tài khoản mạng xã hội, lập tức gọi điện đến chất vấn: "Trước đây ba bảo con cho ba vay tiền, con bảo là không có tiền, vậy sao lại có tiền để đưa bà đi chữa mắt?"
Tôi không nhịn được, đáp lại: "Chính vì có tiền để chữa mắt cho bà nên giờ không còn tiền nữa, sao hả, con thay ba làm tròn chữ hiếu, sao ba lại chỉ trích con?"
Bị tôi nói một hồi, ba tôi mới ngẩn người, cuối cùng vẫn nói ra mục đích: "Con cho ba mượn ít tiền đi, gần đây kinh tế không tốt, công ty cho ba nghỉ việc rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-c-ph-n&chuong=9]

Ba lớn tuổi như vậy, đi đâu tìm việc được nữa?"
"Ba ơi, ba có tay có chân, sao lại không tìm được việc? Hơn nữa, tiền lương hưu của ông nội cũng không ít, giờ cũng không có vợ giúp ông tiêu tiền, ba cứ để ông nuôi ba đi."
Kết quả, ba tôi nghe nhắc tới ông nội thì càng tức giận: "Cái ông già đó không biết bị sao nữa! Nghe nói chồng của con mụ Trương Thúy Bình chết rồi, ông ấy lại đi nối lại liên lạc với bà ta. Giờ thì ông ấy cứ nhất quyết đòi cưới bà ta về nhà!”
Tôi nhớ lại lời dạy của ba tôi từ kiếp trước: "Ông nội lớn tuổi như vậy, sống được bao lâu nữa đâu? Chỉ có nguyện vọng nhỏ như vậy thôi, ba làm con cái, nếu không đáp ứng thì cũng nên đồng ý đi. Hơn nữa, ba không phải muốn có một người phụ nữ về nhà làm việc nhà sao? Người này không phải đã đến rồi sao?"
Tôi đưa bà ngoại đi du lịch năm thứ tư.
Ông nội và Trương Thúy Bình đã kết hôn.
17
Nghe nói lần kết hôn này không vinh quang như kiếp trước.
Dù sao thì chuyện hai người từng có vợ chồng riêng mà vẫn qua lại với nhau đã ầm ĩ đến mức ai cũng biết. Nhưng việc ông nội cưới được mối tình đầu năm xưa, trong lòng vừa kiêu hãnh vừa tự hào, dù không có tiền vẫn tổ chức linh đình, còn công khai thông báo với tất cả họ hàng và người quen trong làng.
Những người đến tham dự hôn lễ, không phải vì muốn xem náo nhiệt thì cũng là để bàn tán cho vui.
Dĩ nhiên, bà nội sớm đã buông bỏ chuyện này, tôi cũng không về tham dự đám cưới.
Bà nội bây giờ có một nhiệm vụ quan trọng hơn, đó là cùng cháu gái đi khám phá thế giới này.
Nhưng đời không như mơ, mới kết hôn được nửa năm, ông nội đã đòi ly hôn.
Trương Thúy Bình từ nhỏ đã có điều kiện gia đình tốt, được người nhà nuông chiều, đến khi kết hôn cũng được chồng yêu thương, nên đã quen với cuộc sống cơm bưng nước rót. Sau khi gả cho ông nội, cả hai người đều lười làm việc.
Lúc đầu, ông nội còn thương nhớ mối tình đầu này, nên luôn dỗ dành bà ta. Nhưng cả đời ông đã quen làm kẻ đứng ngoài cuộc, lâu dần, giữa hai người bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.
Ba tôi vốn cũng là kẻ lười biếng, lúc đầu còn tưởng vợ mới của ông nội sẽ giúp quán xuyến việc nhà, ai ngờ nhà không những không gọn gàng hơn mà còn loạn hơn.
Công việc thì mất, cuộc sống cũng rối tung.
Nghe bạn tôi kể, căn nhà đó ba ngày cãi lớn một trận, hai ngày cãi nhỏ một lần.
Hàng xóm xung quanh còn xách hạt dưa đến vừa ăn vừa hóng chuyện.
Thế là cuộc hôn nhân hạnh phúc của ông nội chỉ kéo dài được nửa năm rồi chấm dứt.
Vừa ly hôn xong, bệnh đau chân của ông nội lại ngày càng nghiêm trọng, lúc này ông mới bắt đầu nhớ đến bà nội.
Bây giờ, cứ cách ba hôm hai bữa, ông lại gọi điện xin làm lành.
Bà nội tức đến mức đổi luôn số điện thoại.
Còn tôi lúc này đã đủ can đảm để trêu bà: "Thím Thục Phân ơi, giúp con rót ly nước đi!"
Bà nội giơ tay vỗ nhẹ một cái vào tôi, lực rất nhẹ: "Con nhóc ranh này, dám chọc bà nội hả! Mau đi rửa tay đi, bà vừa cắt dưa hấu rồi đấy."
Tôi giả vờ ôm đầu khóc lóc rồi chạy trốn: "Cứu mạng! Thím Thục Phân cắt dưa hấu có mùi tỏi!"
Bà nội trong trí nhớ của tôi vẫn như vậy.
Thế giới của bà rất nhỏ, nhỏ đến mức chẳng có bao nhiêu thứ bên trong.
Nhưng thế giới ấy lại rất lớn, lớn đến mức bao trùm cả tuổi thơ của tôi.
Tôi nhìn vào ống kính điện thoại, nói: "Tôi lén mua cho bà nội một sợi dây chuyền vàng mới và quần áo mới. Tôi muốn Thục Phân trở thành bà lão xinh đẹp nhất thế giới này."
Tôi vừa ăn dưa hấu vừa trêu bà: "Lúc nhỏ bà toàn giấu kẹo của cháu, cháu giận bà lắm đấy!"

Bình Luận

0 Thảo luận