Tôi chờ ba mắng suốt ba phút rồi mới lên tiếng: "Ba, chẳng phải ba luôn nói ba kiếm tiền vất vả, tháng nào cũng không đủ tiêu sao? Ba có từng nghĩ đến chuyện này chưa, từ đại học đến giờ, con luôn đi làm thêm, gần như chẳng xin tiền ba. Còn bà nội, bà lại càng không thể tiêu tiền của ba. Vậy tại sao mỗi tháng ông nội có nhiều tiền hưu như thế mà vẫn bắt ba chu cấp? Là bởi vì ông đem tiền của ba đi cho người đàn bà khác. À đúng rồi, nghe nói bà ta còn có một đứa con trai, chẳng chịu làm ăn gì, nhưng ngày nào cũng sống sung sướng hơn cả ba đấy."
Dao không chém vào thân thì chẳng ai thấy đau.
Ba tôi nghe xong lập tức cúp máy. Tôi biết ông sẽ tìm ông nội nói chuyện lý lẽ.
Chỉ là dù có nói thế nào, kết quả cũng chẳng thay đổi được gì.
Tôi thở dài, đi về phía bà nội, giơ túi đồ ăn mới mua trong tay lên gọi bà: "Bà ơi, hôm nay cháu làm cánh gà sốt coca cho bà nhé!"
Các bác gái ngồi bên cạnh đều khen tôi vừa xinh đẹp vừa hiếu thảo.
Bà nội đứng một bên, cười vui vẻ.
Tôi cũng vui vẻ nấu xong bữa cơm cho bà. Đến khi bà ăn xong, giành rửa bát giúp tôi, bà mới hỏi: "Cháu ngoan của bà, có phải trong lòng có tâm sự gì không?"
"Cháu có chút không vui." Nghĩ đến việc bà lại phải đối mặt với những chuyện đó, lòng tôi bỗng thấy khó chịu không nói nên lời.
Bà nội thu dọn xong đồ trên tay, còn lau qua tạp dề rồi nói: "Cháu chờ bà một chút, bà đi rồi về ngay."
"Bà ơi, muộn thế này rồi bà còn đi đâu vậy?"
"Bà chỉ ra cổng khu thôi, ở đây lâu rồi, quen đường quen lối cả, cháu đừng lo."
Tôi đương nhiên không yên tâm, liền lặng lẽ đi theo bà.
Bà đi cũng khá nhanh, cuối cùng lại dừng trước một tiệm trà sữa.
"Tôi có đứa cháu gái thích uống trà sữa lắm, nhưng nhiều loại quá tôi không biết chọn cái nào cả?"
Tôi đứng bên ngoài nghe thấy vậy, nước mắt tuôn trào, khóc đến mức nghẹn ngào không nói nên lời.
Bà chắc là không biết làm cách nào để giúp tôi giải tỏa nỗi buồn, nên mới nghĩ đến chuyện mua đồ ăn ngon cho tôi.
Tôi lau sạch nước mắt, đứng đợi bà ở cửa.
Bà vừa bước ra đã nhìn thấy tôi: "Cháu ngoan, cháu còn không yên tâm về bà già này à?"
"Đây, trà sữa này. Nhân viên nói cái này gọi là trà sữa trân châu, con gái các cháu đều thích."
Bà chưa từng uống một ngụm trà sữa nào.
Vậy mà lại muốn dùng nó để chữa lành nỗi buồn trong tôi.
8
Tôi đưa bà nội về quê.
Trên đường đi, tôi nói với bà: "Có chuyện gì cũng có cháu ở đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-c-ph-n&chuong=4]
Hơn nữa bà xem, bà sống với cháu một tháng nay, mọi thứ đều rất tốt, còn tốt hơn ở nhà nhiều."
Dù tôi nói vậy, nhưng khuôn mặt nhỏ bé của bà vẫn u ám.
Bà nhíu mày, nhất định là đang nghĩ đến chuyện sắp phải quay lại căn nhà đó.
Hoặc có lẽ bà đang nghĩ đến việc sẽ phải đối mặt với Trương Thúy Bình—người phụ nữ mà bà chưa từng gặp.
Hoặc có lẽ bà đang nghĩ rằng, rốt cuộc con trai và chồng mình sẽ chọn ai.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đã nhăn nheo của bà: "Cháu mãi mãi ở bên bà, cháu muốn làm đứa cháu ngoan của bà mãi mãi."
Suốt cả quãng đường về nhà, bà ít nói hẳn.
Ông nội thì chẳng có vẻ gì là người có lỗi, chỉ ngồi trên ghế nằm ngoài sân, rít từng hơi thuốc: "Bà già, cuối cùng bà cũng chịu về rồi à? Bà không thấy nhà cửa lộn xộn thành cái gì rồi sao?"
Giọng điệu đầy trách móc.
Bà nội đi theo tôi nên cũng học được cách đổi vị trí để suy nghĩ: "Sao thế, tôi không có nhà thì bố con ông cụt hết tay rồi à?"
Tôi đứng bên cạnh phụ họa: "Đúng đó, chẳng phải ông nội đã bỏ tiền ra thuê người chăm sóc rồi sao? Còn gọi bọn cháu về làm gì?"
"Tao thuê người chăm sóc lúc nào?" Ông nội lập tức bật dậy khỏi ghế nằm, "Ở đâu ra cái người đó mà mày ăn nói linh tinh? Bà nội mày giúp mày lâu như vậy rồi, giờ cũng nên về mà làm việc đi."
"Sao lại không thuê người được chứ?" Tôi mở điện thoại lướt ảnh, "Ông nội, mỗi tháng ông đều chuyển tiền qua WeChat cho một bà cô nào đó có tên Trương Thúy Bình. Nhiều tiền như vậy không phải thuê giúp việc thì là gì?"
Ông nội biết tôi đang cố tình gây khó dễ, nhưng vì nể mặt bà nội nên không dám vạch trần tôi ngay: "Mày nhìn nhầm rồi."
"Cháu còn có ảnh đây này." Tôi mỉm cười, "Thôi nào, đừng giấu nữa, gọi giúp việc ra nấu bữa tối cho chúng ta đi. Cháu đột ngột về thế này nên cũng đói lắm rồi."
"Đói thì để bà nội mày nấu, đã về đến nhà rồi thì còn nhắc đến người giúp việc làm gì?"
Lần này, tôi đập thẳng tay xuống bàn, lớn giọng hơn:
"Cháu nói rồi, gọi người giúp việc đó đến nhà nấu cơm ngay bây giờ. Nếu không, hôm nay cháu sẽ đến trường của bà ta để hỏi xem chuyện gì đang xảy ra, tại sao nhận tiền mà không làm việc?"
"Nghe nói chồng bà ta làm ở nhà máy thép Vũ Cương, đúng không? Hay là để cháu đến đó hỏi thăm luôn cũng được. Ông biết tính cháu mà, mặt cháu dày lắm, đã nói là làm."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận