Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THỤC PHÂN

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:10:36
Bà nội nhìn vào ống kính rồi bắt chước tôi, hai tay khum lại trước miệng: "Thục Phân, bà không cho cháu ăn kẹo, bà là đồ keo kiệt!"
Tôi cùng bà cười phá lên.
Tôi lặng lẽ nhủ thầm trong lòng:
Thục Phân, bà phải sống thật lâu, sống đến trăm tuổi nhé.
Nhưng cuộc đời không phải phim hoạt hình.
Vậy nên chỗ nào cũng đầy tiếc nuối.
Mấy năm sau, bà nội vẫn lâm bệnh nặng.
18
Bà nội giống như kiếp trước, đến thời điểm thì cơ thể bỗng nhiên suy sụp như sụp đổ hoàn toàn.
Chỉ là lần này đến chậm hơn một chút, nhưng vẫn không thể tránh khỏi.
Hồi trẻ, bà không biết trân trọng sức khỏe của mình, cũng chưa từng được ai yêu thương mà chăm sóc cho sức khỏe ấy, thế nên đến khi phát bệnh thì vô cùng dữ dội.
Bà lão chẳng biết được mấy chữ này, nằm trên giường bệnh mà vẫn có thể trêu chọc tôi: "Đúng là học hành vẫn là tốt nhất, đến cái chữ trên giường bệnh của bà mà bà còn không đọc nổi.”
Vì điều kiện gia đình bình thường, ba và ông nội từ trước đến nay đều không ủng hộ tôi đi học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-c-ph-n&chuong=10]

Giống như rất nhiều câu chuyện trọng nam khinh nữ khác, họ muốn tôi lấy chồng sớm để giải quyết khó khăn trong nhà.
Chỉ có bà nội, ngoài việc dùng tiền của mình để giúp đỡ gia đình, bà chẳng dám tiêu bừa một đồng nào. Mỗi lần đến kỳ đóng học phí, bà lại đưa tôi một nắm tiền lẻ nhàu nhĩ.
Tôi vẫn nhớ, mình ngồi bên bàn học vùi đầu vào đống đề bài, không dám ngẩng lên, còn bà thì ngồi bên cạnh, cầm chiếc quạt mo lớn quạt cho tôi.
Tôi vẫn nhớ, bà nhét viên đường phèn vào miệng tôi, rồi dịu dàng bảo: "Đừng khóc, đừng khóc, cuộc sống rất ngọt ngào."
Tôi vẫn nhớ, bà luôn bận rộn trong bếp, rồi đến lúc ăn cơm thì lại bận rộn gắp thức ăn cho tôi.
Tôi đỗ đại học, đó là điều bà tự hào nhất. Gặp ai bà cũng khoe rằng cháu gái bà là niềm kiêu hãnh của bà.
"Bà nội, cháu sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền cho bà, cháu còn chưa kịp dẫn bà ra nước ngoài. Bà nhất định phải khỏe lại nhé." Tôi nắm tay bà, nói bên giường bệnh.
Thực ra là tôi đang cầu xin ông trời.
Bà nội mỉm cười đồng ý: "Được, đợi bà khỏe lại, bà sẽ mời cháu uống trà sữa."
Điều duy nhất không thay đổi so với kiếp trước là khi bà nội nằm liệt giường, bên cạnh vẫn chỉ có mình tôi.
Nhưng sau đó...
Bên tôi thiếu đi một người.
Nhiều hơn một bức di ảnh.
Tôi quỳ trước ngọn lửa cháy rực, đốt thật nhiều, thật nhiều tiền cho bà.
Lời hứa sẽ kiếm thật nhiều tiền rốt cuộc cũng trở thành lời nói suông.
Ông nội và ba không có tình cảm với bà nội, nhưng đám tang vẫn được tổ chức rất long trọng.
Sinh thời không đối xử tốt với bà, có lẽ phải làm vậy mới có thể che đậy sự hổ thẹn trong lòng.
Cho nên khi thấy họ khóc lóc tỏ lòng thương xót trong đám tang của bà, tôi chỉ cảm thấy thật khôi hài và giả tạo.
Quả nhiên, đám tang còn chưa kết thúc, người ba lúc trước còn nói nhớ bà, muốn bà về nhà, đã bắt đầu hỏi xem tài khoản du lịch của bà có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Chắc họ đoán tài khoản mạng xã hội của bà chắc chắn đã kiếm được không ít, nên đang chờ để chia phần.
Nhưng họ không biết, tài khoản đó từ đầu đến cuối đều đứng tên tôi.
Tôi đương nhiên không để họ được như ý.
Bà nội để lại toàn bộ trang sức cho tôi.
Lần này, không chỉ có một chiếc nhẫn nhỏ, mỏng và méo xiêu méo vẹo nữa, bà để lại rất nhiều. Trước khi mất, bà đã dùng giấy ăn gói kỹ, trao hết vào tay tôi, dặn dò tôi phải giữ gìn cẩn thận.
Tôi thật sự muốn mắng bà một trận.
Bà còn âm thầm tìm luật sư mà không nói với tôi.
Trước khi mất, bà đã để lại di chúc, chỉ định mọi tài sản, bao gồm cả tài khoản mạng xã hội, đều thuộc về tôi.
Lúc nhận được cuộc gọi từ luật sư, tôi không do dự, công khai tuyên bố chấp nhận di chúc này.
Bà nào có biết, thực ra con người sống trên đời, vốn không cần phải cực khổ đến vậy.
Tôi sẽ mang theo nguyện vọng của bà mà sống thật tốt.
Vài chục năm cuộc đời.
Bà không để lại nhiều di vật.
Một trong số đó là tôi.
Khi dọn dẹp di vật của bà tại nhà cũ, tôi vô tình tìm thấy trong túi vải cũ của bà một tấm huy chương nhỏ – phần thưởng từ cuộc thi viết văn tôi đoạt giải lúc học tiểu học.
Bà đã giữ gìn nó suốt bao nhiêu năm nay.
Tôi không cách nào kiềm chế được, khóc đến nỗi không thành tiếng.
Góc nhỏ của thế giới, niềm tự hào nhỏ bé của bà nội.
Sau tang lễ, tôi hoàn toàn rời khỏi nhà.
Tôi đã có đủ dũng khí để sống một mình.
Thục Phân à, ở bên đó, bà cũng phải sống thật tốt nhé.

Bình Luận

0 Thảo luận