Có lẽ trong mơ, tôi đã bật khóc.
Cái bà già đáng ghét này, lâu như vậy mới chịu vào giấc mơ của tôi, thế mà vẫn còn bận rộn làm việc.
Khoảnh khắc tỉnh giấc, tôi nghĩ—nếu có thể gặp lại bà một lần nữa thì tốt biết bao.
Đây là bà nội tôi mà.
Là người đã bảo vệ tôi khi tôi lần đầu có kinh nguyệt, lỡ làm bẩn ga giường, lén đi giặt rồi bị ba mắng.
Ba đã quát lên đầy giận dữ: "Mày làm cái thứ dơ bẩn này trong nhà, muốn rước xui xẻo vào à?"
Chính bà đã chạy ra bảo vệ tôi, quát lại ba: "Bị dính bẩn là chuyện bình thường, giặt sạch là được rồi, anh mắng con bé làm gì? Đây là chuyện mà phụ nữ ai cũng phải trải qua, sao lại là dơ bẩn chứ?"
Lần này tỉnh dậy, tôi thực sự đã nhìn thấy bà nội.
Lần này, tôi sẽ không để lỡ mất bà nữa.
6
Trước đây vì bận công việc, tôi không thể chăm sóc bà nội thật tốt.
Tôi từng hỏi bà có muốn đi cùng tôi đến nơi khác không. Nhưng lúc đó bà rất kiên quyết, nói rằng trong nhà còn có ông và ba cần bà chăm sóc, khuyên tôi cứ yên tâm làm việc là được.
Hồi nhỏ, bà luôn đặt việc học của tôi lên hàng đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-c-ph-n&chuong=3]
Bà thường nói: “Cháu không cần lo cho bà, bà vẫn khỏe lắm, chỉ cần học cho giỏi là được rồi.”
Ngoài ra, bà chưa bao giờ gây áp lực học tập cho tôi.
Bây giờ, tôi mè nheo rằng mình không có ai chăm sóc, cuối cùng bà cũng mềm lòng mà đồng ý, quyết định bỏ lại ông để đi cùng tôi.
Tôi kéo vali, dắt theo bà nội rời khỏi nhà.
Tuy mới tốt nghiệp đại học, nhưng tôi cũng đã bắt đầu tự lập, có sự nghiệp riêng của mình.
Tôi dẫn bà đến căn phòng trọ của tôi.
Bên trong được tôi dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.
Vừa bước vào cửa, bà đã không ngồi yên mà muốn dọn dẹp ngay.
Tôi lập tức chặn bà lại, nói thẳng kế hoạch của mình: "Cháu đưa bà đến đây không phải để làm việc. Bà xem, một mình cháu vẫn tự chăm sóc bản thân rất tốt. Cháu biết quét dọn, cũng biết nấu cơm. Cháu muốn bà đến để tận hưởng cuộc sống với cháu gái."
Bà nghe vậy cũng đồng ý với tôi.
Nhưng tôi biết bà chỉ đang dỗ dành tôi mà thôi.
Ngày đầu tiên tôi ra ngoài làm việc, buổi trưa xách theo túi rau định về nấu cơm.
Trên bàn đã có sẵn đồ ăn.
Bà đã quen với việc làm lụng, dù trước khi đi tôi đã dặn đi dặn lại rằng trưa tôi sẽ về nấu, bà cứ nghỉ ngơi ở nhà.
Tôi không trách bà, chỉ vui vẻ cùng bà ăn xong bữa cơm.
Sau khi ăn xong, tôi nhẹ nhàng nói:
"Bà ơi, cháu rất thích ăn đồ bà nấu. Nhưng cháu gái bà lớn thế này rồi, vẫn chưa có cơ hội để bà nếm thử tay nghề của cháu. Cháu nhất định đã thừa hưởng tài nghệ nấu ăn của bà, cháu nấu ngon lắm đó. Bà có muốn thử không? Cháu rất muốn được bà khen. Nếu không được bà khen, tối nay cháu sẽ mất ngủ mất."
Vừa nghe vậy, bà lập tức đồng ý, hứa sẽ đợi tôi về nấu bữa tối.
Thế là cuối cùng bà cũng được ăn món tôi nấu lần đầu tiên.
Nếu tôi thật sự vẫn là cô gái 23 tuổi, có lẽ tay nghề nấu ăn của tôi chẳng đáng để nói.
Nhưng trong thân xác này là một tôi đã có nhiều năm kinh nghiệm.
Vậy nên khi tôi dọn lên một bàn đầy món ngon, bà thực sự sửng sốt.
"Bà ơi, bà xem cháu giỏi thế nào này!"
Bà tròn mắt ngạc nhiên:
"Trời ơi, sao cháu của bà giỏi quá vậy nè?"
Bà thực sự sững sờ.
"Trời ơi, sao cháu lại giỏi thế này?"
"Bà ơi, cháu biết làm nhiều thứ lắm. Cháu có năng khiếu mà, hơn nữa cháu thực sự rất thích nấu ăn. Nên cháu hy vọng bà có thể cho cháu cơ hội thể hiện tay nghề của mình." Tôi nghiêm túc nhìn bà. "Cháu nói với ba là cháu cần người giúp việc, ba mới chịu để bà ra ngoài ở với cháu. Nhưng bà ơi, cháu muốn bà đến đây là để hưởng phúc cơ."
"Cháu à, nói thì nói vậy, nhưng bà đã đến rồi, sao có thể để cháu vừa làm việc, lại còn phải chăm sóc cái thân già này nữa chứ?"
"Sao mà không được chứ?" Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ. "Bà nhìn xem, ở độ tuổi này, lẽ ra bà nên ngồi ở bồn hoa bên dưới, tám chuyện với mấy bà cụ khác. Cháu biết bà không quen rảnh rỗi, nên cháu đã sắp xếp việc cho bà rồi. Bà cũng biết mà, cháu rất ghét đổ rác. Mỗi ngày bà chỉ cần ra ngoài đi dạo một vòng, tiện thể giúp cháu đổ rác, rồi về thay túi rác mới là được."
Dưới sự sắp xếp không ngừng để giảm bớt gánh nặng cho bà, tôi và bà đã yên ổn sống cùng nhau suốt một tháng.
Nhưng một tháng sau, ông gọi điện đến.
"Này Giang Hướng, bà cháu cũng ở với cháu lâu rồi đấy. Ở nhà chẳng có ai chăm nom, cũng không ai quét dọn, nấu nướng. Cháu nên để bà cháu về rồi."
Lúc đó tôi vừa tan làm, nhìn sang bên kia đường, thấy bà cuối cùng cũng quen với việc ngồi dưới lầu trò chuyện với mấy bà cụ.
Thế nên tôi cầm điện thoại, thản nhiên nói:
"Ông à, chẳng phải ông có Trương Thúy Bình chăm sóc rồi đấy sao? Bà ta chắc cũng biết quét nhà, giặt đồ, nấu cơm mà?"
7
Ông nội mắng mỏ một trận rồi dập máy.
Rất nhanh sau đó, điện thoại chất vấn của ba tôi gọi đến, nhất quyết hỏi tôi đã làm gì khiến ông tức giận đến mức nằm bẹp trên giường không dậy nổi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận