4
Trương Thúy Bình là mối tình đầu, là ánh trăng sáng trong lòng ông nội.
Từ nhỏ, tôi đã biết ông nội rất gia trưởng, ông quen thói sai bảo bà nội, mọi việc đều dựa vào bà. Nhưng tôi không hề biết rằng, trong thế giới của ông, bà nội chưa bao giờ là người bạn đời trọn kiếp, mà chỉ đơn thuần là một người giúp việc.
Vì gia đình Trương Thúy Bình chê nhà ông nội nghèo, hai người cuối cùng không thể đến với nhau. Người ta giới thiệu bà nội cho ông, mà bà cũng chưa từng yêu ai trước đó.
Trong thời đại mà hôn nhân sắp đặt vô cùng phổ biến, bà nội thậm chí còn chưa gặp ông nội được mấy lần đã phải gả đi.
Ban đầu, ông nội rất nghèo, nhưng về sau, cuộc sống ngày càng khấm khá hơn. Thế nhưng dù vậy, dường như chỉ có bà nội là vẫn sống trong cảnh nghèo khó.
Bà cầm chiếc vòng vàng, cảm thấy bất an: "Cháu à, bà biết cháu muốn tốt cho bà, nhưng chiếc vòng này là của ông nội cháu..."
Thì ra bà nội vẫn luôn biết về Trương Thúy Bình, chỉ là bà đã vờ như không nghe không thấy suốt cả đời.
Cháu nói: "Bà ơi, bà và ông nội là vợ chồng hợp pháp. Tiền ông tiêu cũng là tiền của bà."
Bà nội vẫn còn do dự: "Đắt thế này, hay là đem trả lại đi?"
Tôi chỉ có thể đổi cách khuyên bà:
"Bà ơi, nếu bà không lấy số tiền này, thì ông sẽ mang đi cho mối tình đầu của ông đấy. Nói thẳng ra, số tiền này lẽ ra có thể để lại cho ba, rồi ba lại truyền cho cháu. Nếu đưa cho người yêu cũ, cháu sẽ mất đi một khoản lớn đấy."
Nghe xong, bà cũng giác ngộ ra. Bà hiểu rằng, dù sau này bà không còn nữa, chiếc vòng này cũng sẽ thuộc về tôi. Bà có thể chịu thiệt, nhưng nếu tổn hại đến quyền lợi của cháu gái, bà chắc chắn sẽ không đồng ý.
Thực ra tôi rất muốn nói rằng, hai vạn không đủ, bao nhiêu vạn cũng không đủ.
Những gì họ nợ bà, đâu chỉ có bấy nhiêu đây?
Thế là tôi lấy điện thoại, gọi cho ba xin tiền.
Ba hỏi tôi xin tiền làm gì.
Tôi lập tức đáp:
"Con cũng không muốn đâu, nhưng con làm ăn cần phải đi công tác một thời gian. Bận quá không có thời gian nấu cơm giặt đồ, ba cho con ít tiền để thuê người giúp việc đi."
Tôi hiểu ba quá rõ.
Ông tiếc tiền, nhưng lại không thể không đối phó với tôi.
"Con đi đâu, hay là để bà đi theo con?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-c-ph-n&chuong=2]
Bà nấu ăn hợp khẩu vị con, lại tiết kiệm được tiền."
"Con vừa khởi nghiệp, trong tay không có tiền, ba cho con ít tiền mua đồ ăn đi."
Nói thẳng ra, vì tôi là con gái, ba cũng không thương tôi.
Thậm chí, ông còn cảm thấy tiêu tiền cho tôi là một sự lãng phí.
Nhưng bây giờ ba cũng già rồi, tôi chỉ cần một câu là có thể khiến ba phải nhượng bộ: "Ba à, nếu ba cứ như vậy, ngay cả bản thân con còn không nuôi nổi, thì làm sao lo cho ba dưỡng lão được?"
Ba trông cậy vào tôi để dưỡng già, lúc này cũng không thể không đối phó với tôi.
Ba do dự một lúc rồi nói: "Con tiêu pha tiết kiệm một chút, trong nhà cái gì cũng cần tiền, ông nội con cũng phải lo nữa."
Tôi suy nghĩ một chút rồi nhắc ba:
"Ông nội mỗi tháng có tiền hưu trí còn cao hơn cả lương của ba, tại sao tháng nào cũng kêu hết tiền?"
"Ông nội có bị mấy người bán thực phẩm chức năng lừa không đấy? Dạo này tin tức nói về chuyện đó nhiều lắm."
5
Trước đây, ba hoàn toàn không biết chuyện ông nội còn có người khác bên ngoài.
Mãi đến khi bà nội qua đời, ba mới biết đến sự tồn tại của Trương Thúy Bình.
Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là ba lại nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
Thậm chí, ba còn khuyên tôi: "Ông nội con lớn tuổi như vậy rồi, còn sống được bao lâu nữa đâu? Đây chỉ là một tâm nguyện nhỏ của ông, làm con cái thì cứ đáp ứng cho ông là được."
Lúc đó tôi giận đến mức tranh luận với ba: "Khi bà nội nằm liệt giường, ba nói ba là đàn ông nên không tiện chăm sóc, nhưng ngay cả việc đút cơm ba cũng không chịu làm. Thậm chí, ba còn cùng ông nội nói mấy câu như ‘sống chỉ thêm gánh nặng, chi bằng chết quách đi cho rồi’. Tuy ba là ba của con, nhưng con vẫn muốn nói—ba là đồ cầm thú, mà ông nội cũng chẳng phải con người."
Chính tôi đã ở lại nhà chăm sóc bà nội, vì thế mà còn lỡ dở cả công việc kinh doanh.
Lần đó, ba giáng cho tôi một bạt tai thật mạnh.
Tôi tức giận đến mức lấy đi chiếc nhẫn vàng của bà nội rồi bỏ nhà đi, từ đó không bao giờ quay lại nữa.
Một đêm nọ, khi tỉnh giấc từ giấc mơ lúc nửa đêm, tôi mơ thấy bà nội.
Vẫn là hình ảnh một bà lão hiền hậu và thân quen ấy.
Trong mơ, bà cười, ngồi may đế giày cho tôi.
Tôi khuyên bà nghỉ ngơi một chút, bây giờ đế giày cũng rẻ lắm, không cần phải tự tay may nữa rồi.
Nhưng bà lại nói: "Bà lớn tuổi thế này rồi, còn có thể làm được gì cho cháu đây? Chỉ có thể làm mấy thứ nhỏ nhặt này thôi. Nếu may quần áo cho cháu, bọn trẻ các cháu chắc cũng chẳng thèm mặc."
Tôi thấy lòng mình quặn thắt: "Bà ơi, bà không cần phải làm gì cả. Bà cũng nói rồi mà, bà lớn tuổi như vậy rồi, cháu cũng không còn là đứa trẻ cần chăm sóc nữa. Giờ là lúc bà nên hưởng phúc rồi."
Nhưng bà không để ý đến tôi, chỉ cúi đầu tiếp tục công việc, miệng lẩm bẩm: "Bà đâu có số được hưởng phúc đâu chứ..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận