14
"Ngao Vũ, ngươi dám bày phục kích!"
Trước khi đến Nam Hải, ta và Huyền Minh đã bàn bạc kỹ lưỡngta sẽ cầm chân Lạc Hành Vân, còn hắn lo ổn định chiến cục của Giao tộc.
"Sao hả? Chỉ cho phép ngươi giăng bẫy, còn người khác đều là kẻ ngu chắc?"
Ta nhàn nhã thưởng thức gương mặt tái xanh vì giận dữ của Lạc Hành Vân.
Lạc Hành Vân quát lớn, vung tay tung ra một đạo kiếm khí, thẳng hướng giữa trán ta mà tấn công.
Ta tiện tay nâng kiếm, nhẹ nhàng chặn lại.
Lạc Hành Vân sững sờ nhìn ta.
Trên chuôi kiếm của ta, Định Hải Châu tỏa sáng rực rỡ.
Từ khi thức tỉnh, ta đã ngày đêm không ngừng khổ luyện tại Cực Uyên.
Một ngày nọ, khi đang luyện kiếm, ta gặp phải một cơn sóng thần hiếm thấy. Trên đỉnh ngọn sóng dữ chực chờ nhấn chìm tất thảy, ta chợt ngộ ra chân ý.
Lần này, ta chọn đối đầu với Lạc Hành Vân, tức là nghịch thiên mà đi tựa như leo lên tuyệt đỉnh, như dấn thân vào vực sâu.
Trước mặt là vách núi cô phong, sau lưng là khổ hải vô biên.
Chỉ có ta, một người, một kiếm.
Có thể định sâu biển, cũng có thể chỉ trời cao.
Hôm đó, ta phá tan bình cảnh trăm năm, ngộ ra Kiếm Ý Chỉ Thiên, đồng thời được Định Hải Châu thừa nhận.
Phàm là tiên thiên linh bảo, tất có tâm tính riêng.
Chỉ người được thừa nhận mới có thể phát huy toàn bộ uy lực của pháp bảo.
Có Định Hải Châu tương trợ, kiếm ý của ta ngày càng cô tuyệt, tiến bộ như gió cuốn mây vần.
"Ngao Vũ, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng."
Ánh mắt Lạc Hành Vân băng lãnh, trên khuôn mặt vốn anh tuấn thấp thoáng một tia tàn nhẫn.
"Hoặc đầu hàng, hoặc chết. Ngươi chọn đi."
Sau lưng hắn ta, từng đợt cao thủ từ tam giới bốn phương ùn ùn kéo đến, gần như che kín bầu trời.
"Vân ca ca là chân thần chuyển thế, định sẵn sẽ là chủ nhân Tam Giới. Ngươi đừng cố chống cự nữa."
Một thiếu nữ Hồ tộc linh động nói, giọng đầy thương hại.
Bạch Liên tiên tử lạnh lùng hừ nhẹ: "Loài sâu kiến cũng dám rung trời? Thật không biết tự lượng sức."
Giữa vòng vây trùng trùng điệp điệp, ta lại cười.
Bọn họ quỳ rạp dưới chân kẻ được gọi là thiên mệnh chi tử, vì may mắn hưởng chút khí vận mà sùng bái đến ngu muội.
Họ nghĩ rằng các tộc trên đời này đều phải khiếp nhược hèn yếu, chỉ biết cúi đầu cầu sinh như họ sao?
Nhân lúc Lạc Hành Vân còn đang kinh ngạc, ta dồn toàn bộ linh lực vào Định Hải Châu.
Gió cuộn mây vần.
Mặt biển dậy sóng, một bóng rồng từ roi kiếm hóa thành thực thể, bay thẳng lên trời.
Rồng lướt qua, vạn trượng sâu biển tách làm đôi.
Linh lực cuồn cuộn kết nối Nam Hải và Tây Hải, hàng ngàn Long tộc từ Tây Hải đồng loạt tràn vào Nam Hải.
Không có tranh đấu nội bộ như trong cốt truyện hắn sắp đặt.
Lần đầu tiên sau nghìn năm, Long tộc và Giao tộc sát cánh kề vai.
Hai chủng tộc thiện chiến bậc nhất thiên hạ, ngay lúc này, đang đứng sau lưng ta.
Bọn chúng tưởng rằng tập hợp đủ cao thủ từ ba giới, bao vây Nam Hải, ta ắt phải bó tay chịu trói.
Nhưng nào hay, ta đã đợi ngày này từ rất lâu rồi.
Ta đứng trước vạn quân, kiếm sắc chỉ thẳng trời cao.
"Muốn chiến thì chiến, cần gì nhiều lời!"
15
Kẻ địch từ bốn phương tám hướng lao đến.
Mặt biển xanh thẳm bị ánh sáng rực rỡ từ đủ loại pháp khí chiếu rọi thành muôn sắc. Dưới vòng vây chặt chẽ, linh lực trong cơ thể ta gần như cạn kiệt.
Huyền Minh cầm thương, áo bào đẫm máu, thở dốc: "Tiếp tục như thế này không phải cách."
Lạc Hành Vân ung dung ngồi trên thuyền tiên, vây quanh là vô số mỹ nhân.
Ta ngẩng đầu, nhất thời trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng là kẻ địch.
"Tám tộc tiên thú liên thủ, chỉ để đối phó một người.
"Chủ nhân Tam Giới ngày nay, thật thiên vị đến lạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngao-v&chuong=7]
Gió thổi tung mái tóc dài của hắn, gương mặt tái nhợt, lạnh lùng mà tuyệt mỹ, lại khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Ta đưa tay, lau đi vết máu nơi khóe môi hắn.
"Nhưng ta lại không phục.
"Trời càng muốn đè ta xuống, ta càng phải tranh đấu."
Định Hải Châu rời khỏi kiếm, lơ lửng trước mắt ta.
Ta hạ quyết tâm, nuốt xuống.
Nháy mắt, linh lực cuồn cuộn như hồng thủy tràn vào cơ thể, kinh mạch bị xé rách, vỡ vụn, rồi lại được tái tạo từng chút một.
Đau đớn đến nghiền nát xương thịt, ta nhắm mắt, cả người ngã ngửa ra sau.
"Ngao Vũ!"
Cơn đau như vực sâu nuốt chửng ta, bóng tối vô tận phủ kín thiên địa.
Chỉ còn lại giọng nói hoảng hốt của Huyền Minh văng vẳng bên tai.
Khóe môi ta hơi nhếch lên.
Tên ngốc này, thì ra lại sợ ta chết đến vậy.
...
Long ảnh ngũ sắc gầm vang trời đất, cuốn theo sóng lớn ngút trời Nam Hải!
Ta mở mắt, giữa vạn quân phá không bay thẳng lên mây!
"Lạc Hành Vân, ra đây!"
Thuyền tiên chưa kịp tránh né, đã bị nguyên thân của ta húc văng mười dặm.
Kẻ luôn cao cao tại thượngthiên mệnh chi tử, cuối cùng cũng chật vật bay ra khỏi tiên thuyền.
Từng tiếng quát lanh lảnh vang lên, mỹ nhân các tộc tay cầm pháp khí, xông đến như thiêu thân lao vào lửa.
Linh lực bùng nổ quanh thân, ta vung mạnh đuôi rồng, quét bay tất cả, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lạc Hành Vân.
Lạc Hành Vân gồng mình đối diện ánh nhìn của ta, cố tỏ vẻ trấn định, nhưng ta thấy rõ nỗi sợ trong đáy mắt hắn ta.
"Ngao Vũ, ngươi rốt cuộc muốn gì?"
Lạc Hành Vân có tất cả một cách quá dễ dàng.
Kỳ trân dị bảo, mỹ nhân tuyệt sắc, tất thảy đều tự dâng đến tận tay hắn ta.
Hắn ta chưa bao giờ phải nỗ lực để đạt được bất cứ điều gì.
Ta hóa về nhân hình, hạ xuống thuyền , vung roi kiếm quất hắn ta ngã xuống đất.
Linh lực mênh mông trấn áp hắn ta.
Lạc Hành Vân thân mang Thiên Ti Tiêu, vốn dĩ có thể chống lại ta một trận.
Nhưng giờ đây, hắn ta bị linh lực của ta đè chặt trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích.
Chiếc bảo y tinh xảo trên người hắn ta run rẩy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể trốn chạy.
"Ngươi hỏi ta muốn gì?"
Ta cúi xuống, chậm rãi chạm lên má mình.
Lạc Hành Vân sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi… là con gái của Huyền Thanh? Không thể nào! Ngươi rõ ràng là Long tộc…"
"Chưa ai nói cho ngươi biết sao?
"Ta là một con rồng tạp chủng."
Long tộc tôn thờ kẻ mạnh.
Tuổi thiếu thời, ta từng bảy lần một mình xông vào Cực Uyên, xuyên qua vô số bí cảnh Tam Giới.
Xương rồng trên thân ta mỗi tấc đều từng gãy vụn, rồi lại tự lành, đến tận khi ta đủ tư cách bước lên ngôi vị Thái nữ.
Tu luyện một đời, kẻ phàm tục cho rằng tư chất và cơ duyên quyết định tất cả.
Nhưng thực chất, đi đến cuối cùng vẫn chỉ là tâm tính và quyết tâm.
Gió trên Cửu Trùng Thiên thổi tung chiến bào đen tuyền của ta.
Ta giẫm lên lồng ngực Lạc Hành Vân, mũi kiếm kề sát đan điền của hắn ta.
Đan điền chính là mạch sống của kẻ tu hành.
Chỉ cần ta ra tay, hắn ta sẽ thân tử đạo tiêu.
Bỗng dưng...
Tiếng sấm rền vang trời đất.
Một tiếng quát giận dữ như thánh chỉ giáng xuống bên tai.
"Láo xược! Trẫm muốn xem, ai dám tổn thương Hành Vân chân thần!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận