12
Đại loạn ập đến, Lạc Hành Vân sớm đã chẳng thấy tăm hơi.
Ta hóa thành nhân hình, vừa định đi về hướng Nam Hải thì lại bị Huyền Minh cản lại.
Vừa rồi trời long đất lở, hắn hiếm khi trở nên chật vật như vậy, y phục rách vài chỗ, trên mặt còn vương một vết máu.
"Ngao Vũ, chuyến đi này rất nguy hiểm."
Hắn nghiêm túc nhìn ta: "Lạc Hành Vân giấu quá nhiều thứ, ta không nhìn thấu hắn.
"Nam Hải lần này, e rằng không đơn giản như ngươi nghĩ..."
Ta giơ tay ngắt lời: "Ngươi đang lo cho cô à?"
Lần này, hắn không né tránh.
Đôi mắt đen láy khóa chặt gương mặt ta, chiếc đuôi cá nhẹ nhàng đong đưa, hắn áp sát lại gần.
Rồi hắn ngẩng đầu, khe khẽ cọ vào mặt ta.
"Ta không muốn thấy Điện hạ bị thương."
Làn tóc dài mềm mại lướt qua má, hơi ngưa ngứa.
Thật là, trình độ mỹ nhân kế ngày càng tiến bộ nhỉ.
Ta bật cười, đưa tay véo nhẹ lên má hắn.
"Lời đã nói lần trước, cô không quên."
"Chuyến này đến Nam Hải, cô sẽ cầu hôn với Giao Hoàng."
"Đợi trận chiến này kết thúc, cô sẽ chính thức trở về Tây Hải..."
Lời chưa dứt, ta bỗng sững lại.
Môi hắn mềm mại áp lên khóe môi ta, chiếc đuôi cá dài lặng lẽ quấn lấy chân ta mà vờn nhẹ.
Giữa làn nước tối mờ, đôi mắt của Huyền Minh còn sáng hơn cả những vệt lưu quang trên đuôi cá.
"Trong thoại bản nhân gian, ai nói những lời này đều không sống được lâu."
"Ta không muốn làm quả phụ."
Ta khẽ cười, đưa tay vỗ về chiếc đuôi đang quấn quanh chân mình.
Không ngờ Huyền Minh lại khe khẽ rên một tiếng, cả chiếc đuôi chợt siết chặt, gương mặt cũng đỏ bừng lên.
Ta xoa nhẹ lên má hắn, cong môi mỉm cười: "Không đâu.
"Có ngươi và cô cùng nhau mà."
13
Nam Hải đã hóa thành luyện ngục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngao-v&chuong=6]
Không giống Long tộc Tây Hải có đại trận trấn hải che chắn, Giao tộc hoàn toàn không có gì.
Trụ trời của Tiên giới rực cháy, từng mảnh vỡ khổng lồ đổ ập xuống biển.
Ma vật thừa cơ quấy nhiễu.
Trên mặt biển đã trôi nổi hàng trăm bộ xương Giao tộc tử trận.
Đôi mắt Huyền Minh lập tức đỏ hoe.
Ta nắm chặt kiếm, lao thẳng vào biển ma vật cuồn cuộn như thủy triều.
Trong mùi máu tanh nồng nặc, ta chợt ngửi thấy một hương thơm khác thường.
Không biết từ khi nào, ta đã lạc mất Huyền Minh.
Trước mắt là huyết vụ dày đặc, đặc quánh như hóa thành thực thể.
Lúc thì như biển máu, khi lại tựa biển hoa an tĩnh, thanh bình.
Ta nhắm mắt.
Ảo giác vẫn không tiêu tan, huyết khí trong lồng ngực không ngừng cuộn trào.
Trong biển hoa vô tận, một người trẻ tuổi vận bạch y ngồi bên bàn cờ.
"Ngao Vũ, nàng không chống đỡ được lâu đâu."
Ta ngẩng đầu, tầng mây trên cao cuộn trào, như thể có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Lạc Hành Vân vậy mà lại dùng pháp bảo, cưỡng ép tạo ra một tiểu giới giữa đống xác ma vật.
Ta cắn chặt răng, nuốt xuống vị máu tanh trong cổ họng.
"Một pháp bảo như vậy, không dùng để cứu người mà lại dùng để giam cầm cô. Thật là uổng phí."
Sắc mặt Lạc Hành Vân cứng đờ.
"Đủ rồi! Rõ ràng Long tộc và Giao tộc sỉ nhục ta trước! Ta cũng là bị ép đến bước đường này!"
"Nếu nàng chịu dâng tính mạng của Huyền Minh lên cho ta, cùng ta tận diệt Giao tộc, ta có thể giúp nàng bình định Tây Hải."
Tên này, quả nhiên mạnh miệng đến vô lý.
"Tỷ muội Long tộc của cô, chỉ vì lỡ lời, ngươi liền phá hủy trụ trời, ép họ táng thân dưới Tây Hải."
"Còn nói Giao tộc sỉ nhục ngươi?"
"Thật đáng cười."
"Tại Tứ Hải đại bỉ, ngươi không thể phân thắng bại với Huyền Minh, liền muốn dẫn ma vật đồ sát toàn bộ Giao tộc Nam Hải?"
Ta âm thầm rót linh lực vào bản mệnh kiếm.
Roi kiếm khẽ rung lên.
"Người khác động đến ngươi một chút, ngươi liền muốn diệt sạch cả tộc."
"Đây chính là cái mà ngươi gọi là ‘bị ép đến đường cùng’?"
Kiếm roi vung lên.
Biển hoa trước mắt tức khắc vỡ vụn.
Ảo cảnh tiêu tán, xung quanh đã là thiên la địa võng.
Lạc Hành Vân lùi một bước, phía sau là những mỹ nhân đủ loại phong tháihoặc yêu kiều, hoặc lạnh lùng, hoặc linh động, hoặc dịu dàng.
Bọn họ ai nấy đều mang vẻ giận dữ, bao vây lấy ta.
Trong vòng vây của họ, Lạc Hành Vân khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống.
"Ngao Vũ, ta vốn có chút thương tiếc nàng."
"Đáng tiếc nàng quá bướng bỉnh."
"Vậy thì cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt."
Những kẻ đứng sau hắn ta đều gật đầu tán đồng.
"Chọc giận Thiếu chủ, chết cũng đáng đời!"
"Thiếu chủ đã mười năm không cười, vậy mà lại vì nàng ta mà cười một lần. Nàng ta lại không biết trân trọng."
"Giao tộc nhỏ nhoi, chết không đáng tiếc."
Phượng Thiên Thiên cũng đứng đó.
Những kẻ khác vẫn không ngừng phụ họa, nhưng sắc mặt nàng ta lại ngày càng tái nhợt.
Áp lực xung quanh càng lúc càng lớn, linh lực từ các tộc hội tụ lại, đè lên người ta.
Ta đứng trên xác ma vật, lạnh lùng quét mắt nhìn toàn trường.
Bỗng nhiên...
Một giọng ca trong trẻo vang lên từ phương xa.
Như một tia sáng xé tan sát khí ô uế nơi chiến trường.
Càng lúc càng nhiều giọng hát hòa vào nhau, uyển chuyển du dương, như một tấm bình phong vô hình chắn trước mặt ta.
Áp lực trên thân ta tức khắc tan biến.
Huyền Minh cầm thương mà đến, phía sau là đại quân Giao tộc.
Hắn dừng lại bên cạnh ta, hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười ngông nghênh, kiêu hãnh.
"Nhìn xem, ta vẫn kịp rồi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận