Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGAO VŨ

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:45:04
9
Lạc Hành Vân ở lại Long Cung, trà trộn thành nam thị hèn mọn nhất trong cung ta.
Việc này chọc giận Huyền Minh.
Có lẽ vì cảm thấy mình bị đe dọa, cũng có thể vì phản diện và nam chính vốn sinh ra đã không đội trời chung.
Hắn bắt đầu tìm đủ mọi lý do, tìm cách ở lại trong cung ta.
Còn ghé sát tai ta thì thầm: "Nam thị mới đến vụng về lóng ngóng, đến một sợi chỉ gấm cũng không cắt nổi."
Ta chỉ nhìn hắn cười.
Huyền Minh vốn đã mỹ mạo hơn người, lại thêm đôi mắt trong veo vô tội.
Rất nhanh, nữ thị Trai tộc trong cung và binh sĩ tôm cá đều ngả về phe hắn.
Nhưng Lạc Hành Vân cũng không phải hạng dễ chơi.
Hắn có không ít linh thạch và bảo vật trân quý, đủ để mua chuộc người trong cung.
Khi hai người họ đấu đá công khai lẫn ngấm ngầm, việc điều tra về Giao tộc của ta cuối cùng cũng có tiến triển.
...
Năm đó, tộc Giao đã rèn nên bảo vật Thiên Ti Tiêu từ vảy của mười hai Cổ Long.
Nay Thiên Ti Tiêu thất lạc, Giao tộc bắt đầu ngờ vực Long tộc, đây cũng là nguyên nhân khiến hai tộc đối lập.
Không cần đoán cũng biết, món bảo vật đó chắc chắn đang trong tay Lạc Hành Vân.
Hắn muốn giả heo ăn thịt hổ, gom hết bảo vật của cả Long tộc lẫn Giao tộc vào tay.
Tứ Hải đại tỷ tiến đến vòng cuối cùng.
Không ai ngờ được, hai người còn lại…
Lại chính là Huyền Minh và Lạc Hành Vân.

10
Đêm trước đại tỷ.
Gần đây, hải triều quanh Cực Uyên liên tục dậy sóng bất thường.
Đây là điềm báo cho diệt thế chi kiếp sắp giáng lâm.
Khi ta dẫn binh tôm tướng cua gia cố trận pháp ở Cực Uyên, Lạc Hành Vân tìm đến.
"Ngao Vũ, có một thứ ta muốn tặng nàng."
Biển sâu u ám bỗng lóe lên ánh sáng nhạt, giữa làn nước, một bộ bảo y nhẹ nhàng lay động.
Vừa nhìn, ta đã nhận ra, đó chính là Thiên Ti Tiêu.
"Hôm nay là vòng tuyển chọn cuối cùng của Tứ Hải đại tỷ, ta muốn tặng nàng Thiên Ti Tiêu làm hôn phục."
"Đợi ngày ta đăng đỉnh Tam Giới, vị trí Thiên hậu cũng sẽ là của nàng."
Nhìn hắn ta, ta bỗng nhiên sáng tỏ.
Liên minh với Lạc Hành Vân, ta có thể không tốn một binh một tốt mà đường đường chính chính trở thành Thiên hậu, điều này cũng có lợi cho Long tộc.
Nếu đây là suy nghĩ của ta trước khi thức tỉnh, thì sau khi thức tỉnh, ta càng không thể chấp nhận.
Dù là nguyên tác hay những lần tiếp xúc vừa rồi, tâm tính của Lạc Hành Vân đều đã quá rõ ràng.
Hắn ta vì pháp bảo mà có thể bất chấp tất cả, thậm chí hy sinh sinh mạng vô tội.
Sự tự luyến khắc cốt ghi tâm khiến hắn ta vĩnh viễn không coi trọng những kẻ đi theo mình.
Cứ nhìn vào Phượng Thiên Thiên là hiểu.
Dẫu cho nàng ta cũng được coi là nữ chính, lại còn vì hắn ta mà bị bắt, bị tộc nhân ruồng bỏ.
Vậy mà hắn ta vẫn có thể xoay người theo đuổi ta như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nếu trở thành nữ nhân của Lạc Hành Vân, ta cũng chỉ là một kẻ phụ thuộc.
Lạc Hành Vân nhìn ta, trong mắt tràn đầy tự tin chắc thắng.
"Về sau nàng cũng không cần cực khổ như vậy, không cần suốt ngày khổ luyện binh pháp, khổ sửa đại trận."
Hắn ta vươn tay định kéo ta, ta lãnh đạm né tránh.
"Hoa mượn từ bảo vật Giao tộc, ta không thể nhận."
Lạc Hành Vân không chịu bỏ cuộc: "Nàng rốt cuộc muốn gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngao-v&chuong=5]


"Chỉ cần trong Tam Giới có, ta đều có thể vì nàng tìm tới."
Ta chẳng buồn để ý nữa, quay lưng rời đi.
Một kẻ tâm tính hẹp hòi như Lạc Hành Vân, chỉ vì là nhân vật chính mà có thể thắng đến cuối cùng.
Nếu ngay cả thiên mệnh cũng đứng về phía hắn ta, ta lại càng không phục.
"Có phải vì Huyền Minh không?"
Giọng hắn ta trầm xuống, mang theo tức giận: "Nếu nàng chọn hắn, ta đảm bảo nàng nhất định sẽ hối hận!"
"Chuyện này không liên quan đến hắn.
"Điều ta muốn, ngươi không cho nổi."

11
"Trận đấu chung kết của Tứ Hải đại tỷ, bắt đầu!"
Huyền Minh khoác một thân hồng y, nhẹ nhàng lướt lên đài.
Trường thương trong tay lóe lên hàn quang, phản chiếu đôi mày mắt rực rỡ.
Dưới đài, tộc nhân các tộc đều sững sờ.
"Chỉ là một tên mặt trắng có mỗi nhan sắc."
Lạc Hành Vân hừ lạnh một tiếng, bay đến đối diện hắn.
"Vậy cũng còn hơn kẻ không có chút nhan sắc nào."
Huyền Minh khẽ nhếch môi, trong mắt thấp thoáng nét tàn nhẫn ngây thơ.
Y phục mỏng màu đỏ rực nhẹ nhàng lay động theo dòng nước, tựa như một đóa hoa bừng nở đến cực hạn.
"Trước kia nể mặt Điện hạ, ta mới miễn cưỡng để ngươi ở trong cung."
"Hôm nay đại tỷ, không màng sinh tử, đúng lúc có thể lĩnh giáo bản lĩnh của các hạ."
Lạc Hành Vân là kẻ được thiên đạo ưu ái, sau này còn được vô số mỹ nhân các tộc vây quanh.
Giờ lại bị Huyền Minh khiêu khích hết lần này đến lần khác, cơn giận lập tức bốc lên ngùn ngụt.
Chớp mắt, khí thế xung quanh hắn ta tăng vọt.
Trong mắt hắn ta tràn đầy sát ý, một kiếm bổ thẳng xuống đỉnh đầu Huyền Minh.
Linh khí bốn phía cuồn cuộn hội tụ lên thân kiếm, dưới đài, sắc mặt của đám thủy tộc dần tái nhợt.
Huyền Minh vừa định phản kích, trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Trên bầu trời, từng khối đá khổng lồ ánh lên kim quang, ầm ầm rơi xuống mặt biển.
Trụ trời của Tiên giới nghiêng ngả, diệt thế chi kiếp giáng xuống đúng như dự đoán.
Thủy tộc hoảng loạn bỏ chạy tứ tán.
Trong khoảnh khắc lóe lên tia chớp, ta tung mình lên không, rót linh lực vào đại trận Tây Hải.
"Đi đi, ở đây có cô."
Các hoàng muội lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn nhớ trách nhiệm của hoàng tộc, nhanh chóng bảo vệ thủy tộc rút lui.
Nhìn những tảng đá từ Cửu Trọng Thiên rơi xuống ngày càng nhiều, ta ngẩng đầu cất tiếng dài, hóa thành chân thân lao về phía mắt trận.
Dưới chân vang lên một tiếng long ngâm hưởng ứng, bóng rồng khổng lồ xoay quanh đáy biển.
"Vũ nhi, lần này con làm rất tốt."
"Xem ra mẫu hoàng có thể yên tâm giao Tây Hải cho con rồi."
Giọng nói dịu dàng mà uy nghiêm vang lên bên tai, vành mắt ta bất giác đỏ hoe.
Trong nguyên tác, ta theo Lạc Hành Vân lên Thiên cung bình loạn.
Đến khi quay về Tây Hải, toàn bộ Long tộc đã diệt vong, ngay cả di ngôn của mẫu hoàng cũng chẳng kịp nghe.
Kim long khổng lồ uốn lượn trên mặt biển.
Vô số tảng đá rơi xuống như mưa trút, nhưng tất cả đều bị linh lực hóa giải.
"Vũ nhi, Tây Hải có trẫm, hẳn sẽ không sao."
"Tứ Hải thủy tộc vốn là một thể, con nên mau chóng đi kiểm tra tình hình."
Chòm râu rồng lơ lửng quét qua người ta, tựa như một lời hồi đáp dịu dàng.
"Đi nhanh về nhanh, không cần lo lắng."

Bình Luận

0 Thảo luận