Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGAO VŨ

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:46:11
16
Trời đêm đen kịt, giữa không trung bỗng hiện ra ngũ sắc tường vân.
Tam Giới Chi Chủ cuối cùng cũng xuất hiện.
"Là Thiên Đế!"
Đám nữ tử đi theo Lạc Hành Vân đồng loạt vui mừng rạng rỡ.
Ta ngước mắt nhìn lên, không nhịn được mà bật cười lạnh.
Trên Cửu Trùng Thiên, từng hàng thiên binh thiên tướng đứng san sát, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng, không thể nhìn rõ cảm xúc.
Mũi kiếm trong tay ta lại đâm xuống một tấc.
"A!"
Đan điền bị đâm, Lạc Hành Vân đau đến vặn vẹo, linh lực trong cơ thể hỗn loạn.
"Dừng tay!"
Một tiếng quát vang vọng chín tầng trời.
Trong đó ẩn chứa thiên ý, áp lực như vạn quân ập xuống, đè chặt lên thân thể ta.
Khóe môi ta trào ra từng dòng máu đỏ thẫm.
"Chân Thần là chúa cứu thế, ngươi chớ có tự cao tự đại, làm trái thiên mệnh.”
"Ngao Vũ, ngươi thực sự nghĩ có thể nghịch thiên ư?"
Ta cúi đầu nhìn xuống.
Lạc Hành Vân sắc mặt trắng bệch vì mất máu, nhưng trong mắt hắn, nỗi sợ hãi đã hóa thành đắc ý.
"Linh khí thiên địa ngày một khô cạn, bầu trời sụp đổ. Chỉ có ta mới có thể cứu vớt thế gian khỏi kiếp nạn diệt thế.”
"Bây giờ thu tay lại, có lẽ ta còn có thể giữ lại toàn thây cho ngươi."
"Thiên mệnh à…"
Ta siết chặt chuôi kiếm, đâm mạnh xuống!
Máu nóng bắn tung tóe lên mặt ta.
Linh lực đang cuồn cuộn dao động bỗng nhiên tan biến sạch sẽ.
"Không!!"
Tiếng thét bi thương vang vọng khắp trời.
Mỹ nhân các tộc đồng loạt lao lên, ta chỉ cười sảng khoái.
"Lạc Hành Vân giết người đoạt bảo trước, vì cầu cơ duyên, không ngần ngại ly gián các tộc, gây ra chiến loạn, chỉ để mưu lợi cho mình.”
"Trông cậy vào một kẻ như vậy để cứu thế? Thật nực cười."
Đôi mắt Lạc Hành Vân trợn to.
Đến tận khi chết, hắn ta vẫn không thể tin được.
"Ngu xuẩn, cố chấp!"
Ánh mắt Thiên Đế lạnh như băng, giấu dưới tầng tầng lớp lớp mây đen là cơn giận đang dâng trào.
"Ngao Vũ, ngươi giết Chân Thần, tội không thể tha.”
"Trẫm phán, chém đầu tại chỗ."
Ông ta vung tay áo rộng.
Linh áp tựa Thái Sơn giáng xuống.
Mười vạn thiên binh lập tức xếp trận, vòng vây siết chặt lại.
Ta rút kiếm chống trả, nhưng chỉ cảm thấy kiếm roi trong tay run rẩy, gần như sắp gãy vụn.
Bỗng có một người phá vòng vây, lao thẳng đến.
Không hổ là kẻ có thể lấy một mình chém tiên, giết thần trong nguyên tác.
Huyền Minh bạch phát huyền bào, một thương quét tan mây dày trùng trùng.
Ta chưa từng thấy hắn thê thảm đến thế.
Cũng chưa từng thấy hắn đẹp đến vậy.
Rõ ràng ta đã thức tỉnh, nhưng dường như vẫn không thoát khỏi số mệnh hồn phi phách tán.
Chỉ là, kẻ thù năm xưa, nay lại đứng bên cạnh ta.
Ta nhìn hắn, cười khẽ:
"Được ngắm cảnh đẹp thế này, hôm nay có chết cũng đáng."
"Nói bậy!"
Hắn siết chặt thương, đôi mắt đỏ hoe, nhưng cố chấp không để nước mắt rơi xuống.
"Loại tai họa như ngươi, phải sống thật lâu mới đúng."
Có hắn trợ giúp, áp lực đè trên người ta giảm đi rất nhiều.
Ta ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời này như nhà giam, đè nặng xuống đầu ta bao lâu nay.
Đã đến lúc xuyên thủng nó rồi.
"Tội? Xin hỏi Thiên Đế, ta tự tay giết kẻ diệt thế, vậy là tội sao?"
Trận pháp của tiên tộc đã sắp hoàn thành, đang tụ lực để tung ra đòn quyết định.
Thiên Đế nhíu mày, ánh mắt sắc bén:
"Ngao Vũ, ngươi lại đang nói hoang đường gì vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngao-v&chuong=8]


"Thiên Đế chẳng lẽ không biết, hiện nay linh lực thế gian suy kiệt, càn khôn đảo lộn, chính là vì có kẻ đã cướp đoạt thiên địa khí vận để tu luyện, phá hủy cân bằng vạn vật?"
Sau khi Định Hải Châu suýt bị đoạt mất, ta đích thân đến Cực Uyên điều tra.
Nơi đó chết chóc trầm lặng, linh mạch đáy biển gần như khô cạn, sụp đổ.
Trong đại hội Tây Hải, ta tận mắt thấy Lạc Hành Vân rút cạn linh lực xung quanh.
Từ đó, ta đã hoài nghi.
Chân Thần bản chất là linh thể tụ hợp.
Nếu hắn ngày đêm tu luyện, hắn hoàn toàn có thể hút cạn linh lực của thế gian, rồi hóa thành Chúa sáng thế mới.
Còn thế giới hắn để lại, chỉ còn lại bóng tối và hư vô.
"Kẻ cứu thế, vốn chính là nguồn cơn của tai kiếp."
Ta siết chặt kiếm, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói vang vọng khắp thiên địa.
"Hôm nay ta giết thần, tâm không thẹn, ý không hối!"

17
Bốn phía lặng như tờ.
Các tộc trong Tam Giới đồng loạt dừng tay, lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau.
Thiên Đế cuối cùng cũng biến sắc.
"Đã đến bước đường này, ngươi vẫn không biết hối cải."
"Ngươi thực sự đáng chết."
Trong chớp mắt, kim quang từ đại trận của tiên tộc bùng lên, lan tràn khắp bầu trời.
Vạn đạo kim quang ập đến, sát ý sắc bén lộ rõ.
Bỗng một bóng phượng lao đến chắn trước mặt ta.
Là Phượng Thiên Thiên.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, nhưng ánh mắt sáng rực đến kinh người.
"Bệ hạ, tất cả những gì Thái nữ nói đều là sự thật."
"Lạc Hành Vân mới chính là kẻ gây họa."
Ta nhìn ánh mắt nàng ta, bỗng cảm thấy quen thuộc.
Hôm ấy khi vừa thức tỉnh, trong gương ở Thủy Tinh Cung, ta cũng từng thấy một ánh mắt như vậy.
Lời của Phượng Thiên Thiên tựa như mở ra một cánh cửa.
Những nữ tử từng đi theo Lạc Hành Vân lần lượt ngẩng đầu.
Trong mắt họ vừa có mê mang, vừa có chấn động.
Đó là ánh mắt của những kẻ từng bị bỏ rơi, hết lần này đến lần khác hi sinh, đến khi tỉnh mộng mới bàng hoàng nhận ra mình chỉ là quân cờ.
Các nàng từng người, từng người một, bước ra chắn trước mặt ta.
"Tuyết liên của tộc ta, bị hắn hái đi luyện dược."
"Bộ lông của Cửu Vĩ Hồ chúng ta, bị hắn dùng để trang trí không gian giới tử."
"Chỉ với vài lời ngọt nhạt, Lạc Hành Vân đã khiến người ta vì hắn mà nhảy vào dầu sôi lửa bỏng."
Ta ngửa đầu nhìn trời, cất tiếng vang vọng khắp Tam Giới.
"Một vị thần không yêu thương chúng sinh, có xứng làm thần không?"
"Một kẻ phá vỡ quy tắc, bắt cả thế giới xoay quanh mình, vốn dĩ không nên tồn tại."
Lời vừa dứt, thế giới bỗng rung chuyển.
Pháp tắc đã đè nặng lên chúng ta ngàn vạn năm… rạn nứt.
Ngũ sắc thần quang xé rách thiên không.
Linh lực vốn ngưng kết trong thần thể bắt đầu tán loạn, chảy về cột trời đang nghiêng ngả, về đại địa rạn nứt, về đáy biển hoang tàn.
Vị Chân Thần duy nhất của thế gian…
Từ đây diệt vong.
Từ nay về sau, không ai còn phải làm phụ thuộc của ai nữa.

18
Trong kiếp nạn diệt thế, vì tin nhầm Lạc Hành Vân, Thiên Đế mất hết mặt mũi trước Tam Giới.
Từ đó về sau, địa vị của Tiên tộc sa sút.
Ta trở thành tân Long Hoàng.
Long tộc từ đây ẩn ẩn trở thành thế lực mạnh nhất Tam Giới.
Ngày ta và Huyền Minh thành thân, các tộc trong Tam Giới đều phái người đến dự lễ.
Giao tộc khi khóc sẽ rơi ra châu báu.
Hôm đại hôn, bên trong Long Cung, trân châu chất thành núi.
Trước giờ cử hành hôn lễ, Phượng Thiên Thiên dẫn theo một đoàn mỹ nhân, hoặc kiều mỵ, hoặc lãnh đạm, hoặc linh động, hoặc dịu dàng, đồng loạt bao vây lấy ta.
"Thái nữ kết thân, bọn ta thực sự hâm mộ."
"Chỉ là… không biết phải đi đâu mới tìm được phu quân tuấn mỹ như vậy?"
Bên trong, bên ngoài Thủy Tinh Cung, các tộc chen chúc nhau xem náo nhiệt.
Tiên nhạc vang lên, Huyền Minh khoác hỉ bào đỏ thẫm, theo dòng nước chậm rãi bước qua ngũ sắc bảo châu mà đến.
Tất cả đều nín thở.
Hắn xuyên qua biển người, ý cười phóng khoáng chói lòa.
"Ai nói là Thái nữ tìm ta? Rõ ràng là ta tự tìm đến nàng trước."
Đây mới là sắc dụ đỉnh cao nhất.
Không cần cố ý quyến rũ.
Chỉ một ánh mắt gợn sóng lưu ly, cũng đủ khiến người tình nguyện say đắm cả đời.
Ta nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên môi, thành kính hôn xuống.
"Đã là tâm nguyện của mỹ nhân."
"Cô chỉ có thể tòng mệnh mà thôi."
[Toàn Văn Hoàn]

Bình Luận

0 Thảo luận