7
Bên trong đại lao, Phượng Thiên Thiên vô cùng chật vật.
Có lẽ cả đời này nàng ta chưa từng bị trói bao giờ.
Bộ y phục lộng lẫy làm từ lông vũ quanh thân đã rách tả tơi.
"Ngươi đối xử với bọn ta như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?"
"Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi! Nếu còn không thả bọn ta ra, Vân ca ca sẽ tức giận đấy!"
"Hắn tức giận thì liên quan gì đến cô?"
Ta hứng thú nhìn nàng ta.
"Hắn tự tiện xông vào Long Cung trộm bảo, thực lực không bằng người nên bị cô đánh bại."
"Cái gọi là phẫn nộ, chẳng qua chỉ là biểu hiện của kẻ bất tài."
Phượng Thiên Thiên giận đến đỏ bừng mặt, nhưng Phược Long Tác đã phong ấn toàn bộ linh lực đang dâng trào trong người nàng ta.
"Ngươi có biết thân phận của Vân ca ca không?"
Ánh mắt nàng ta tràn đầy tự tin, cứ như thể chỉ cần nói ra bí mật kinh thiên động địa này, ta sẽ kinh hãi đến phát run.
"Hắn là nơi hội tụ khí vận của trời đất, thiên tài ngàn năm có một của Nhân tộc, là chân thần duy nhất giáng thế."
Long Cung nhất thời rơi vào tĩnh lặng.
Phượng Thiên Thiên ngẩng cao đầu, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Ta thản nhiên xòe tay: "Rồi sao?"
"Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thua cuộc vô dụng mà thôi."
Ta còn tưởng nàng ta sẽ nói gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ khoe khoang thân phận.
Còn ta, Ngao Vũ, cũng chỉ là một trong mấy chục người con của Long Hoàng Tây Hải, huyết thống còn không phải chính thống.
Nhưng ta có thể ngồi lên vị trí Thái nữ, không phải nhờ xuất thân cao quý.
Mà là nhờ hàng trăm, hàng ngàn trận huyết chiến giành giật giữa ranh giới sinh tử.
"Phượng Thiên Thiên, đây là Long Cung, không phải nhân gian."
"Những quy tắc cao thấp sang hèn của nhân gian, ở đây không có tác dụng."
Ta nâng mắt, linh lực cuồn cuộn như sóng thần, áp chế thẳng lên người nàng ta.
Khuôn mặt Phượng Thiên Thiên tái nhợt, dưới áp lực ấy, từng chút một quỳ rạp xuống đất.
Phượng Thiên Thiên lớn hơn ta một giáp. Với thiên phú của nàng ta, vốn không nên bất lực như thế này.
"Ngươi không tu luyện, không tranh giành vị trí chủ Phượng tộc, đó là lựa chọn của ngươi."
"Nhưng đây là Tây Hải, là nơi cường giả vi tôn."
Ta cúi mắt nhìn nàng ta.
"Phượng tộc các ngươi luôn tự xưng thanh cao, không thích vướng vào thế sự."
"Nhưng nếu lần này không có ai giúp đỡ, Lạc Hành Vân làm sao biết được vị trí của Định Hải Châu?"
Phượng Thiên Thiên quỳ gối trên đất, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Ngươi không hiểu, Vân ca ca chỉ muốn tổ chức sinh thần cho ta."
"Hắn làm vậy để khiến ta vui lòng, ta sao có thể không..."
Ta cắt ngang lời nàng ta: "Nếu Định Hải Châu mất đi, Cực Uyên sẽ nứt toác, hàng vạn sinh linh Tây Hải chỉ trong một đêm sẽ hóa thành tro bụi."
Ta thực sự không thể hiểu nổi hành động này của bọn họ.
Chỉ để làm một người vui vẻ mà có thể không màng đến vô số mạng sống vô tội sao?
Dù sinh ra là phù du hay kiến hôi, cũng có khát vọng sinh tồn của riêng mình.
Dựa vào đâu mà bọn họ có thể tùy ý tước đoạt?
"Ngươi cam tâm làm kẻ phụ thuộc, mặc kệ danh dự của Phượng tộc, đó là chuyện của ngươi."
"Nhưng ngươi dẫn người xông vào cấm địa Tây Hải, trộm đi bảo vật Long Cung, cô không thể không quản."
Ta vung tay, kiếm tiên bản mệnh hóa thành roi dài, quất thẳng lên lưng Phượng Thiên Thiên.
Nàng ta hét lên đau đớn, thân thể run rẩy quỳ rạp xuống đất.
"Tại sao lại như vậy…"
Ta phớt lờ ánh mắt đầy chấn động của nàng ta, ra lệnh cho thuộc hạ áp giải xuống.
Lần này, ta nhất định phải khiến Phượng tộc trả một cái giá thật đắt.
8
Nửa tháng sau, người Phượng tộc đến chuộc Phượng Thiên Thiên về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngao-v&chuong=4]
Bọn họ biết rõ mình đuối lý, những chiếc lông vũ vốn kiêu hãnh nay cũng trở nên ảm đạm mất sắc.
Trước khi đi, Phượng Thiên Thiên vẫn cố sức giãy giụa, miệng không ngừng gọi "Vân ca ca".
Phượng hậu giận quá mất khôn, dứt khoát đánh ngất nàng ta rồi mang đi.
Ta vừa thưởng thức dáng vẻ chật vật của Phượng tộc, vừa kiểm kê số bảo vật mà bọn họ đưa đến chuộc người.
Số linh thạch đó vừa vặn đủ để ta tu sửa đại trận Tây Hải bị Lạc Hành Vân phá hủy.
Cũng nhờ vậy, ta mới có cớ tránh né bầu không khí ngày càng náo nhiệt ở Tây Hải.
Giờ đúng dịp Tứ Hải đại tỷ trăm năm có một, nhân tài các tộc đổ về tụ hội.
Mẫu hoàng nhân cơ hội này ra sức tìm phu quân cho ta, hận không thể bắt ta đi xem mắt mười lần một ngày.
Ta viện cớ phải sửa pháp trận, có thể kéo dài ngày nào hay ngày nấy.
Đến khi trận pháp tu sửa xong, ta vừa hồi cung đã nghe tin một thiên tài vô danh lọt vào vòng sơ tuyển.
Sau khi thả Phượng Thiên Thiên, ta cũng thả Lạc Hành Vân.
Ta muốn xem hắn ta sẽ làm gì tiếp theo.
Không ngờ, hắn ta lại lựa chọn ở lại, còn cải trang để tham gia Tứ Hải đại tỷ.
...
Trước Thủy Tinh Cung, Lạc Hành Vân bị tỷ muội của ta vây chặt.
Lục hoàng muội của ta, bình thường đã chẳng lanh lợi chút gì, lúc này lại đang hăng hái châm chọc.
"Chỉ bằng cái tướng mạo này mà cũng đòi cưới Hoàng tỷ sao?"
"Hoàng tỷ là nhân vật thế nào, cũng là ngươi có thể vọng tưởng à?"
Các tỷ muội thi nhau đánh giá ngực với mông của nam chính, rôm rả bàn luận.
Ta đứng nhìn, vừa buồn cười vừa bất lực.
Cốt truyện nguyên tác rất chuộng kiểu này: Nam chính bị châm chọc ở đầu truyện, về sau phản sát vả mặt.
Bình thường, dù tỷ muội của ta có kém lanh lợi đến đâu, cũng không đến mức không có mắt nhìn như thế này.
Vậy mà chỉ để tôn lên nam chính, bọn họ bị cưỡng chế hạ thấp IQ.
"Không có chuyện gì để làm à?"
Ta truyền âm đến tai bọn họ, rồi tức khắc dịch chuyển đến trước mặt nam chính.
Với cái tính hễ bị người ta đè ép là muốn diệt cả nhà đối phương của Lạc Hành Vân, ta tuyệt đối không muốn cho hắn ta cái cớ này.
Ta chuẩn bị vào điện yết kiến Mẫu hoàng, nhưng Lạc Hành Vân lại chặn đường ta.
"Ngao Vũ, mang theo Định Hải Châu, đi cùng ta."
"Những lỗi lầm trước đây của nàng, ta có thể bỏ qua hết."
Cách hắn ta nói cứ như ta vừa được ban ân to lớn vậy.
Hắn ta ở Tây Hải của ta, muốn đoạt bảo vật Long Cung của ta, còn muốn ta theo hắn ta rời đi.
Nhưng nói thế nào cũng thành ta có lỗi với hắn ta.
Ta cau chặt mày: "Cô niệm tình ngươi là lần đầu phạm lỗi, lòng tốt thả ngươi rời đi."
"Đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
Ta thật sự không hiểu nổi Lạc Hành Vân đang nghĩ gì, chỉ muốn rời đi.
Vậy mà ánh mắt hắn ta lại càng sáng lên.
"Ngao Vũ, cứ chờ đi."
"Chờ ta thắng Tứ Hải đại tỷ, ta sẽ đường đường chính chính rước nàng từ Tây Hải về."
...
Tên này, ta không nuông chiều hắn ta thì hắn ta lại bám riết lấy ta sao?
Thật đấy, rốt cuộc nguyên tác có ai nhận thức rõ tình hình không vậy?
Ta không hiểu, nhưng ta thực sự chấn động.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận