3
Mái tóc mềm mại lướt qua má ta.
Lớp lụa đỏ mỏng manh trên người hắn càng tôn lên bờ vai rộng, eo thon.
Huyền Minh vươn tay, vòng qua cổ ta.
Hơi thở ấm áp phả nhẹ lên làn da bên cổ.
"Ta gọi là A Tiếu, từ nay chính là người của điện hạ."
Bình thường ta không mẫn cảm với hương khí, cũng chẳng hiểu nổi vì sao các tỷ muội luôn tán dương cái gọi là “hương thơm ấm áp như ngọc”.
Giờ đây, khi hương thơm quẩn quanh chóp mũi, ta mới thấu được câu nói của nhân gian: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu."
Ta thầm ổn định tâm thần, đưa một ngón tay chống lên trán hắn,
Chậm rãi mà kiên quyết đẩy hắn ra.
"Cô thu nhận ngươi, chỉ là không muốn trước mặt mọi người làm trái ý mẫu hoàng."
"Nếu ngươi muốn rời đi, cô tất nhiên sẽ thả ngươi đi."
Ta giúp hắn chỉnh lại lớp lụa mỏng rơi xuống, che kín bờ vai lộ ra ngoài.
Lại âm thầm niệm tĩnh tâm quyết, chuẩn bị xoay người rời đi.
Tay áo bị người kéo lại, người phía sau nhìn ta, cắn chặt bờ môi.
"Có phải A Tiếu đã làm sai điều gì, khiến điện hạ tức giận?"
Dẫu ta đã tu hành Vô Tình Đạo nhiều năm, nhưng ánh mắt ấy vẫn khiến lòng ta khẽ run.
Không ngờ đến một Thái Tử giao tộc cao ngạo, khi quyến rũ người khác lại có thể tự nhiên đến vậy.
Sơ suất rồi.
Ta nghiến mạnh đầu lưỡi, cơn đau nhói khiến đầu óc lập tức tỉnh táo.
"Cô còn việc phải làm."
"Hôm nay dừng ở đây."
Vội vã xoay người rời khỏi tẩm cung, ta vừa định thở phào một hơi...
Bỗng cảm giác có người kéo lấy tay ta.
Người trước mặt cúi xuống, thành kính hôn lên mu bàn tay ta.
Hắn ngước mắt lên, ánh nhìn như thể câu hồn đoạt phách.
"Điện hạ, chúc ngủ ngon."
4
Ta hoảng hốt bỏ chạy khỏi tẩm cung.
Niệm thanh tâm quyết suốt nửa đêm, vậy mà trong mộng vẫn tràn ngập cảnh xuân.
Sáng hôm sau, ta vác đôi quầng thâm mắt đến thủy tinh cung xử lý chính sự.
Lập tức trở thành đối tượng trêu chọc của đám tỷ muội.
"Mỹ nhân như thế chủ động dâng đến tận cửa, vậy mà hoàng tỷ còn đẩy ra?"
"Hoàng tỷ sẽ không phải là… không được đấy chứ?"
Ta liếc nhìn Lục hoàng muội đang nôn nóng chực chờ.
"Dù sao A Tiếu cũng là người trong cung của cô.
"Nếu Lục hoàng muội muốn, có thể theo quy củ mà tranh giành."
Long tộc từ xưa đến nay đều tôn sùng kẻ mạnh.
Theo quy tắc Tây Hải, nếu muốn thứ gì của người khác, chỉ cần viết chiến thư thách đấu là được.
Vị trí Thái nữ này của ta cũng là đánh mà ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngao-v&chuong=2]
Lục hoàng muội bị ta nhìn đến mức cả người cứng đờ, đuôi rồng khựng lại giữa không trung.
"Hoàng tỷ lại nói đùa rồi.
"Thần muội sao dám tranh đoạt người mà hoàng tỷ yêu thích chứ?"
Bị ta gõ một trận, đám tỷ muội cuối cùng cũng bớt nhốn nháo.
Ta rốt cuộc có thời gian sai người điều tra chuyện Giao tộc.
Nửa tháng sau, đám binh tôm tướng cua trở về bẩm báo:
Dạo gần đây Giao tộc không có động tĩnh gì bất thường, chỉ là Đại tướng Huyền Thanh và Thái tử… đều không rõ tung tích.
Ta nhìn mỹ nhân đang tựa vào rặng san hô trước tẩm cung.
Thái Tử giao tộc đã đích thân đến đây rồi, còn bảo không có dị động?
Những ngày này, để thu thập tình báo, Huyền Minh quả thực dốc hết tâm sức.
Hôm sau khi bị ta đẩy ra ngoài cửa, hắn mặc áo lụa mỏng manh chẳng che nổi thân thể, tự tiến vào bồn tắm trong tẩm cung, tự tiến cống lên giường.
Có hôm ta ra Cực Uyên luyện kiếm, hắn lại chặn đường về cung, tựa lan can cao giọng hát ca.
Ta bị hắn quấn lấy đến mức ngày nào cũng phải đi vòng qua tẩm cung để tránh mặt. Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Không biết hắn kiếm đâu ra một đống bảo châu, xâu thành chuỗi dài ba trượng, nói là muốn đeo lên nguyên thân của ta.
Cung nữ Trai tộc trong thủy tinh cung bị tấm chân tình của hắn làm cảm động,
ôm lấy chuỗi hạt nặng trịch chạy đến cầu kiến.
Bị ta cùng nhau đuổi thẳng ra khỏi thư phòng.
Nực cười, làm gì có con rồng nào mà cả người chỉ dài có ba trượng?
Tên Giao tộc này định đùa ai đây?
Huyền Minh trước kia e rằng chưa từng chịu qua sự lạnh nhạt như vậy.
Hắn quỳ gối trước mặt ta, toàn thân hồng y rực rỡ, trên mặt thoáng hiện vẻ ấm ức.
"Nếu điện hạ không thích, thì A Tiếu đi là được."
Hắn nói thì nói vậy, nhưng chân thì như mọc rễ, không hề nhúc nhích.
Bộ y phục đỏ thẫm chói mắt, cũng rực rỡ như chính con người hắn.
Ta chống cằm, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá trang phục của hắn.
Người ta nói, Giao tộc sinh sống dưới nước như cá, ngày đêm dệt vải, trời sinh đã là bậc thầy may mặc.
Dáng vẻ quyến rũ người khác của hắn thì vụng về đến mức buồn cười,
nhưng bộ y phục câu dẫn người kia… lại được may khá khéo.
Huyền Minh hơi đỏ mặt, như cánh đào tháng ba nhân gian, nhưng nhìn kỹ lại là thẹn quá hóa giận.
"Y phục làm đẹp thì làm đẹp, điện hạ cũng không cần phải châm chọc thế chứ!"
Thì ra ta lỡ nói hết suy nghĩ trong lòng ra miệng.
Ta phất tay: "Vụng về thì luyện thêm đi."
Huyền Minh sững sờ, từ đầu đến chân thoáng cái đỏ bừng.
Ta vươn tay cầm lấy tấu chương, cũng tiện che đi khóe môi đang cong lên.
Thì ra ngoài luyện kiếm, trêu chọc kẻ địch cũng thú vị đến vậy.
Hạ tấu chương xuống, ta quét mắt từ trên xuống dưới đánh giá hắn.
Bị ta nhìn chằm chằm, hắn quay mặt sang hướng khác.
"Điện hạ lại đang nghĩ gì?"
Ta thản nhiên tựa lưng vào vương tọa.
"Muốn y phục của ngươi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận