Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

LỤC ĐẦU BÀI

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:45:39
Ta khẽ nhếch môi cười mỉa mai: "Sở Nguyệt, ngươi quên rồi sao? Phụ hoàng đã sớm bị ngươi hạ độc tàn phế nằm trên giường rồi, bây giờ trong cung là ta làm chủ!"
Sở Nguyệt không thể chấp nhận kết quả này, nàng ta trừng mắt nhìn ta, nói nàng ta mới là người nên nắm quyền, nói ta và mẫu thân ta đều đáng bị nàng ta giẫm đạp dưới chân.
Ta khẽ cười với nàng ta, trong mắt là sát khí lạnh lẽo: "Sở Nguyệt, ngươi còn nhớ mẫu thân ta chết như thế nào không? Ngươi yên tâm, ta sẽ hoàn toàn cho ngươi lặp lại cái chết của mẫu thân ta một lần nữa."
Rồi dưới ánh mắt kinh hoàng sợ hãi của nàng ta, ta đưa tay nhẹ nhàng đẩy một cái, nàng ta liền chìm xuống dòng sông.
Năm xưa cũng là một ngày tuyết rơi như thế này, Sở Nguyệt đẩy mẫu thân ta xuống hồ, một đám người vây quanh nhìn mẫu thân ta vùng vẫy.
Nay cũng là một ngày tuyết rơi, ta dẫn theo cung nữ và thị vệ đứng bên bờ sông, nhìn Sở Nguyệt vùng vẫy không ngừng trong dòng nước lạnh giá.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, ta đưa tay hứng lấy bông tuyết đang rơi.
Nhân quả tuần hoàn, gieo nhân nào gặt quả ấy.
Sở Nguyệt dần dần ngừng giãy dụa, ta mặt không cảm xúc lau đi những giọt nước mắt trên mặt.
Phía sau không một tiếng động, đợi khi ta quay đầu lại, thì phát hiện Tử Tô và những người khác đều không thấy đâu nữa.
Mà Triệu Tranh khoanh tay đứng cách đó mười trượng lạnh lùng nhìn ta, lòng ta chợt thắt lại, rồi từ từ thở ra một hơi.
Cụp mắt xuống, bình tĩnh hỏi: "Nói đi, ngươi biết bao nhiêu rồi?"
Trong mắt hắn đầy tơ máu, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn ta, lạnh lùng nói:
"Công chúa thật là giỏi, nắm bắt lòng người thật đúng chỗ, Triệu Tranh tự thấy mình không bằng!"
Ánh mắt ta khẽ run lên, tim như bị băng giá bao phủ, khó khăn mở lời:
"Nếu ngươi muốn hận ta thì cứ hận đi, ta chính là loại người như vậy, ích kỷ tự lợi, đầy bụng mưu tính, một phụ nhân giả dối thèm khát quyền lực mà thôi."
Triệu Tranh cười lạnh, khóe mắt đỏ hoe, nghiến răng nói: "Vậy ra người đối với ta không hề có một chút tình nghĩa nào, những chuyện trước đây đều là do người sắp đặt sao?"
Mặt ta trắng bệch, khẽ nói: "Đúng vậy!"
Triệu Tranh nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi hận hận nhìn ta một cái: "Sở Dao! Người có phải là không có tim không?"
Rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Ta đứng trong gió tuyết nhìn bóng lưng hắn dần khuất xa, mắt khô khốc khó chịu vô cùng.
Ta chưa bao giờ là một người có tính khí tốt, ta tự biết dựa vào chính mình thì chẳng thể nào báo thù cho mẫu thân, vì vậy ta đã lợi dụng tất cả những nguồn lực mà ta có thể sử dụng.
Triệu Tranh là quân cờ lớn nhất trong kế hoạch trả thù của ta, ta tự giễu cợt, nào có chuyện quân cờ lại tha thứ cho người cầm bàn cờ chứ?
Cho nên Triệu Tranh không tha thứ cho ta cũng là chuyện bình thường.
Không xa lại truyền đến tiếng bước chân vội vã, ta ngẩng đầu nhìn, thì ra là Triệu Tranh.
Hắn lấy ra một chiếc áo choàng, đi đến trước mặt ta, trùm lên đầu ta.
Hơi ấm tức thì lan tỏa khắp cơ thể, chưa đợi ta kịp mở lời hắn đã lại hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng bỏ đi.
Ta sờ chiếc áo choàng dày cộm, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác vi diệu khó tả, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Ngày hôm sau, thi thể của Sở Nguyệt được phát hiện bên bờ hào thành, tay chân cứng đờ, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Kinh Triệu phủ tiếp nhận vụ án, rồi báo cáo lên trên, cuối cùng Lễ bộ đến hỏi ta có muốn tổ chức tang lễ cho Sở Nguyệt hay không.
Ta cười nhạt đầy mỉa mai, Sở Nguyệt có tư cách gì mà được vào hoàng lăng? Ta muốn nàng ta giống như mẫu thân ta, phơi thây ngoài đồng hoang, bị chó hoang xé xác.
Tối hôm đó, thi thể của Sở Nguyệt bị vứt ra bãi tha ma, chưa đầy ba nén hương đã có chó hoang từ trên núi tìm đến ngửi mùi.
Trời sáng, nơi đây ngoài vài mẩu xương vụn thì không còn da thịt gì nữa.
Ta sai người thu thập những mảnh xương vỡ của Sở Nguyệt, nhờ người nghiền thành từng hạt châu Phật, xâu thành một chuỗi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-c-u-b-i&chuong=10]

Bình Luận

0 Thảo luận